Đùng...!
Đột nhiên, một tiếng động lớn truyền đến, Dương Thiên Thủ ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Và bên cạnh ông ta, Mộc Thanh Phong đã biến thành một cái xác.
Lúc này, cờ Thiên Cương cũng mờ đi, không còn sắc nét như trước, nhuệ khí đều đã tan biến.
Thua rồi!
Dương Thiên Thủ đã thua rồi!
Mà khí tức toàn thân của Dương Thiên Thủ lúc này cũng giống như đã hoàn toàn bị hút cạn.
Tuy rằng ông ta có cảnh giới Địa Võ tầng 7, lại có cờ Thiên Cương trong tay để đối chọi với Tần Ninh.
Nhưng sự hiểu biết của Tần Ninh về búa Liệt Thiên, Dược Vương Đỉnh và lọng che trời thật sự quá mức thấu đáo.
Ba món linh khí cổ trong tay Tần Ninh đã phát huy được uy năng nằm ngoài khả năng hiểu biết của mọi người.
Trong chớp nhoáng này, mọi người đều tỉnh táo lại, không ai dám nói thêm tiếng nào nữa.
Quốc chủ thượng quốc Thương Long, Thương Bắc Huyền, thở dài nói: "Lọng che trời, thực sự không chỉ ẩn chứa soái uy của nguyên soái Thương Hư.
Linh khí cổ này được chính Cửu U Đại Đế tự mình truyền lại cho nguyên soái Thương Hư".
Chuyện này năm xưa ngay cả 3 vương 7 hoàng cũng không biết.
Ông ta biết điều này bởi vì tổ tiên của ông ta, nguyên soái Thương Long và nguyên soái Thương Hư tuy không có quan hệ huyết thống nhưng lại có cùng họ nên có quan hệ rất tốt, nguyên soái Thương Hư đã đem chuyện này nói riêng với nguyên soái Thương Long, được hậu nhân ghi lại.
Lọng che trời này là pháp bảo ẩn chứa đế uy hùng vĩ của chính Cửu U Đại Đế.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi.
Rốt cuộc, trên Cửu U đại lục, kể từ khi Cửu U Đại Đế rời đi, thì không còn có ai xứng với danh xưng đại đế nữa.
Mặc dù mọi người thường gọi Minh Uyên là đại đế, nhưng sau lưng vẫn có không ít người chỉ gọi ông ta là Minh Uyên cương vương.
"Hôm nay công tử ta đã nói giết kẻ nào thì sẽ giết ngay, tuyệt đối không phải trò đùa!"
Tần Ninh hừ một tiếng, lại tiến lên một bước.
Vào lúc này, rồng sấm sét lại đằng đằng sát khí lao thẳng tới Dương Thiên Thủ.
"Dừng tay!" ! Một tiếng quát khác đột nhiên vang lên, lá cờ đỏ trên mặt đất lại tung bay giữa tiếng gió rít sắc bén.
Thiên Cương phất cờ, cuồng phong lại ngưng tụ một lần nữa.
"Khí Thiên Cương, tụ thiên địa!"
Gió lớn ào ào nổi lên, tiếp nối nhau hết đợt này đến đợt khác.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mặt đất rung chuyển vì giông bão.
"Sao thế?"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Cờ Thiên Cương lại động rồi!"
Nhìn thấy cảnh này, hai cha con Dương Thiên Thủ và Dương Khởi Nguyên cũng rất vui mừng.
Ầm…
Cuồng phong mạnh mẽ va chạm với rồng sấm sét, tạo ra một vụ nổ còn dữ dội hơn trước, xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.
"Hửm?"
Tần Ninh lùi về phía sau, nhìn trước mặt, trong ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, đứng chắn trước mặt Dương Thiên Thủ, tay cầm cờ Thiên Cương, thân thể tuy già nua nhưng đã bộc phát ra uy năng cường đại.
Khi mọi người nhìn thấy cảnh này, ai cũng đều có chút giật mình.
"Đây là...!cựu hoàng đế Dương Dũng!"
"Cha của Dương Thiên Thủ, cựu quốc chủ Dương Dũng!"
"Không phải người ta đồn rằng ông ta đã chết rồi hay sao? Thì ra là ẩn mình!"
"Khí tức này là gì? Cảnh giới Thiên Võ sao?"
Trong khoảnh khắc, cùng với sự xuất hiện của bóng dáng già nua đó, tất cả mọi người đều cảm thán.
Dương Dũng đã là người từ ngàn năm trước.
Thực lực cường đại, hô phong hoán vũ, thượng quốc Linh Ương có thể nói là cực kỳ thịnh vượng dưới thời kỳ ông ta còn trị vì.
Nhưng một trăm năm trước, người này đã biến mất, và ngai vàng được truyền cho Dương Thiên Thủ, cho nên bên ngoài cho rằng người này đã chết.
Không ngờ ông ta vẫn còn sống.
"Dương Dũng?"
Thiên Động Tiên cau mày.
Thương Nhất Tiếu vội vàng nói: "Công tử, Dương Dũng này chính là cha của Dương Thiên Thủ, có thực lực cường đại, đoán chừng ông