Diệp Viên Viên thấp giọng nói: "Thương Hư kính trọng công tử như vậy, chỉ hận không thể dính chặt lên người của công tử, thế mà lần này lại không tự mình bảo vệ công tử tới thượng quốc Thánh Nguyệt, chắc chắn là đã xảy ra chuyện nghiêm trọng với ông ta thì ông ta mới như vậy".
Vân Sương Nhi lúc này mới hiểu ra.
"Xem ra thượng quốc Linh Ương vẫn muốn thách thức giới hạn của ta!" Tần Ninh lạnh lùng nói: "Những kẻ này, thật sự là...!chưa thấy quan tài chưa đổ lệ..."
Khi Thương Trạch Vương nghe thấy điều này, một linh cảm xấu bỗng dâng lên trong lòng ông ta.
Chỉ có điều, ông ta lo lắng cho lão tổ của mình nhiều hơn.
Mặc dù Thương Hư là cao thủ cảnh giới Thiên Võ, nhưng Dương Dũng, lão tổ của thượng quốc Linh Ương cũng là cao thủ cảnh giới Địa Võ tầng 9 đỉnh cao, hơn nữa bên trong kinh đô của thượng quốc Linh Ương nguy hiểm trùng trùng, lão tổ nhà mình trong lúc quá phẫn nộ liền chạy tới đó, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
"Còn bao lâu nữa thì tới?"
"Khoảng một nén hương nữa thì tới!" ! Thương Trạch Vương kính cẩn nói.
"Thời gian một nén hương nữa, ta muốn nhìn thử một chút xem thượng quốc Linh Ương cùng thượng quốc Mộc Diệp này rốt cuộc muốn làm gì!"
Tần Ninh nhìn pho tượng cùng khối đá Tứ Phương trong tay, trầm mặc không nói.
Trong khoảng thời gian này, Tần Ninh mân mê pho tượng suốt ngày đêm, chăm chú quan sát khối đá Tứ Phương bên trong miệng của pho tượng.
Thật giống như bị ma nhập vậy.
"Công tử, tới rồi!"
Nhìn về phía trước, Thương Trạch Vương