Cho dù là tôn giả Thanh Vân cũng là một sự tồn tại vô địch mạnh mẽ mà còn thua kém một bậc.
“Đã cho ông cơ hội, đáng tiếc là ông không trân trọng, thật sự cho rằng những lời ta nói chỉ là nói đùa sao?”
Bàn tay của Tần Ninh siết chặt, bức tượng kia chợt giơ tay ra, mãnh liệt siết lòng bàn tay.
Bụp…
Giây tiếp theo, một tiếng nổ bỗng chốc vang lên.
Thân thể của Dương Dũng nổ tung.
Cảnh tượng này diễn ra quả thật là quá quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng.
Mà ngay sau đó, bàn tay Tần Ninh lại vẫy một cái, bức tượng kia lại trở về trong tay Tần Ninh, hóa nhỏ lại bằng lòng bàn tay, rồi lại nuốt viên đá Tứ Phương vào trong miệng.
Lúc này, hiện trường cũng trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
“Đừng ngây ra đó nữa!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Thượng quốc Linh Ương là một trong 7 thượng quốc lớn, không biết mấy đế quốc lớn các ông có nuốt nổi không?”
Ánh mắt Tần Ninh nhìn năm vị bá chủ của các đế quốc lớn như Thương Nhất Tiếu và Nguyên Phong Không.
“Nuốt được!”
Lúc này, Nguyên Phong Không đột nhiên hiểu ra, lập tức gật đầu nói.
Thượng quốc Linh Ương không có Dương Dũng thì chính là ít đi một phần gốc rễ, cũng không có vốn mà vênh váo.
Ý của Tần Ninh rất rõ ràng, đế quốc Thương Nghiễm, Thiên Nguyên, Tuyên Vũ, Mộc Nguyên và Khưu Bình, đến giờ chỉ còn lại 5 đế quốc lớn này.
Thượng quốc Linh Ương thiếu cao thủ thực lực đỉnh cấp thì 5 đế quốc lớn bọn họ liên quân đánh thượng quốc Linh Ương khiến nó hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử.
Ánh mắt của Tần Ninh nhìn Minh Ung, nhàn nhạt nói: “Tuy nói đế quốc Bắc Minh có ông và Thiên Ám là cảnh giới Địa Võ tầng 3, theo thực lực đỉnh cấp mà nói thì có thể xếp vào hàng đế quốc cấp cao, nhưng sức mạnh tổng hợp vẫn còn kém xa.
Lần này đi theo 5 đế quốc lớn, mở rộng lãnh thổ, tăng cường quân đội, nâng cao thực lực!”
“Vâng!”
Tần Ninh nói không sai.
5