Cho dù đan thuật của Tần Ninh có lợi hại đến mức nào đi nữa thì Khương Vinh cũng chỉ mới gặp Tần Ninh có một lần, nói chuyện một lần, chưa đến mức phải tình nguyện nhận làm đầy tớ cho Tần Ninh chứ?
“Haha! Ta đùa, đùa ấy mà!”
Khương Vinh cười lớn: “Tiểu ca Tần Ninh, chúng ta đã lâu không gặp, có thể ngồi xuống làm chén trà không?”
“Cũng được!”
Cùng lúc đó, ở một bên khác, sắc mặt của Thiên Sa Mạc thì lạnh lùng đến đáng sợ.
“Tra cái tên này cho ta, Tần Ninh, ta phải biết mọi thứ về hắn”.
Thiên Sa Mạc kiêu căng nói: “Ta phải xem xem người này rốt cuộc là ai.
Nếu không phải là người đến từ U Minh Tông, Đại Nhật Thần Giáo, Thánh Vương Phủ hay Kiếm Các thì ta sẽ tự tay chém chết hắn”.
Thiên Sa Mạc là thiên tài, điều này không có gì phải nghi ngờ.
Nhưng cũng chính vì thế mà hắn ta không thể thất bại ở bất kỳ cuộc tỉ thí nào.
Cho nên, lần này đấu với Thẩm Văn Hiên, hắn ta không nắm chắc, nên mới nghĩ đến biện pháp này.
Hắn ta cứ tưởng mình đã che giấu rất thành công, đến đại sư Khương Vinh còn không nhìn ra được thì ai đoán nổi chứ?
Nhưng Tần Ninh lại nhìn ra!
Tên nhãi này thật sự quá đáng ghét!
Là thiên tài, hắn ta bị mất mặt, Tần Ninh, phải chết.
Đại sư Khương Vinh và Tần Ninh cùng đi với nhau, tìm một chỗ tĩnh lặng trong thành Thánh Nguyệt uống trà, ngồi đối diện với nhau.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng hai bên, Thiên Động Tiên đứng bên cạnh, híp mắt nhìn, không nói lời nào.
Khương Vinh nhìn Tần Ninh, cũng âm thầm cảm thán.
Tần Ninh của ngày xưa mới chỉ