Thẩm Thiên Trầm đi trước dẫn đường, mấy người dần xuất hiện ở bên ngoài một cung điện.
Cung điện đó, dài rộng mấy trăm mét, uy võ cao lớn, kiến trúc tầng tầng lớp lớp, đan xen hòa quyện, không nhìn kỹ thì lại giống như vài cung điện hợp lại với nhau.
“Quân thượng ở bên trong đợi Tần công tử, để tại hạ ở ngoài này chờ Tần công tử!”
“Được!”
Tần Ninh từng bước đi lên bậc thang, đi vào trong cung điện.
Thẩm Thiên Trầm lại kéo Thẩm Văn Hiên sang một bên.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Thiên Trầm nhìn con trai mình với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Thu con làm đồ nhi? Tần Ninh công tử muốn làm thu con làm đồ nhi?”
“Cha, Tần công tử chỉ nói đùa thôi mà!”, Thẩm Văn Hiên mỉm cười nói.
“Nói đùa?”
Thẩm Thiên Trầm nghiêm túc nói: “Con có biết ta làm thế nào mà thắng Thiên Địch Nguyên không?”
“Đan thuật của cha tinh thông, đương nhiên là có thể thắng được Thiên Địch Nguyên!”
“Vớ vẩn!”
Thẩm Thiên Trầm hừ lạnh nói: “Vì Tần Ninh đấy”.
“Nhóc con này, con đừng có thấy hắn chỉ là một thiếu niên 16, 17 tuổi, nhưng những thứ trong đầu óc