“Không được vô lễ!”
Thánh Minh Hoàng nhìn 4 phía, gằn giọng nói.
Tuy ông ta là cảnh giới Thiên Võ tầng 4 cao hơn Thương Hư là cảnh giới Thiên Võ tầng 1, điều này không sai.
Nhưng dù sao Thương Hư đã từng là cường giả đứng trên đỉnh cao Cửu U.
Cho dù cách biệt 3 tầng cảnh giới, nhưng đối diện với Thương Hư, ông ta cũng không muốn chiến đấu.
Hơn nữa, bỏ qua Thương Hư, trong lòng bàn tay của Tần Ninh chắp sau lưng kia đang vuốt ve một bức tượng.
Bức tượng đó chính là thần khí giết chết Dương Dũng, trong tay Tần Ninh như một thần binh từ trời cao giáng xuống.
“Nguyên soái Thương Hư, hậu bối xin hành lễ!”
Thánh Minh Hoàng lúc này đứng dậy, cúi đầu chào.
Thương Hư bây giờ là cảnh giới Thiên Võ, tuy là đã bị giảm sút rồi.
Nhưng khó mà đảm bảo hôm nay xuất núi, có thể quay trở lại đỉnh cao ngày đó hay không.
Tốt nhất là không nên chọc vào người này.
Thượng quốc Linh Ương là ví dụ tốt nhất.
“Nhóc con nhà ngươi cũng coi như biết nghe ngóng!”
Thương Hư đứng bên cạnh Tần Ninh, không nói gì thêm nữa.
“Được rồi, rốt cuộc ta là người thế nào, xảy ra chuyện gì, ông không cần đoán nữa vì ông cũng không đoán được đâu!”, Tần Ninh bình tĩnh nói: