Thẩm Thiên Trầm chắp tay, cười nói: “Tần công tử, lúc trước thằng nhãi nhà ta có mắt không thấy Thái Sơn, lại từ chối ý tốt của Tần công tử.
Bây giờ, con trai ta nguyện bái Tần công tử làm thầy!”
Thẩm Thiên Trầm cung kính nói.
“Ồ?”
Ánh mắt của Tần Ninh nhìn sang Thẩm Văn Hiên.
“Ngươi thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?”
“Vâng!”, Thẩm Văn Hiên khẽ gật đầu.
“Được!”
Tần Ninh lại nói: “Nếu đã như vậy thì từ hôm nay trở đi, ngươi đi theo bên cạnh ta”.
Tần Ninh vừa dứt lời thì đi thẳng.
“Chỉ thế thôi à?”, Thẩm Văn Hiên vô cùng sửng sốt.
Bái sư là chuyện cực kỳ long trọng, Tần Ninh cũng không cần hắn ta hành lễ bái sư sao?
“Chuyên tâm đi theo ta, tương lai ngươi sẽ thành danh trên Cửu U”, Tần Ninh vứt lại một câu thản nhiên rồi nói: “Đương nhiên, với tư cách là đan sư thì thành danh không phải là mục đích cuối cùng, mà quan trọng nhất phải không ngừng tìm tòi, nghiên cứu đan thuật!”
Vừa dứt lời, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và mấy người cùng đi theo Tần Ninh rời khỏi hoàng cung, trở về quán rượu.
“Công tử, những kẻ ngầm đi theo kia…”
“Không cần quan tâm, Thánh Minh Hoàng còn sợ ta chạy sao? Ông ta lo lắng có người cướp đoạt