Minh Thanh Thanh nhìn Minh Lãng Hiên cười tươi, vẫn ngây thơ như mọi lần.
“Thanh Thanh, rất nhanh sẽ tới ngày đại hôn của muội, sau này không thể ở gần Tam ca ca được nữa!”, Minh Lãng Hiên cầm cốc trà, thản nhiên cười.
Nghe thấy vậy, Minh Thanh Thanh và Tần Hâm Hâm đều xấu hổ, nhìn nhau cười.
Minh Thanh Thanh không nén được cười nói: “Tam ca ca đang mơ hồ hay sao thế.
Ta và Hâm Hâm mới chưa tới 17, phụ hoàng đã nói, chỉ định hôn ước trước, thêm vài năm nữa thì chúng ta mới kết hôn!”
“Ồ?”
Minh Lãng Hiên nhẹ nhàng đặt cốc trà trong tay xuống, cười nhạt nói: “Muội muội, sợ là muội nhầm rồi.
Thái tử thượng quốc Cảnh Thiên, Cảnh Thượng sang năm 20 là đã có thể lấy muội rồi!”
Cái gì!
Nghe thấy lời này, Tần Hâm Hâm và Minh Thanh Thanh chợt sững sờ.
“Tam ca ca, huynh nói sai hả?”
Sắc mặt Minh Thanh Thanh không dễ nhìn cho lắm, gượng gạo cười nói: “Phụ hoàng đã đồng ý cho ta và Hâm Hâm đính hôn rồi.
Ta vốn không thích thái tử Cảnh Thượng…”
“Những điều này, phụ hoàng đã ước định xong với đại ca Tần Ninh rồi mà”.
“Thanh Thanh, ta không nhớ nhầm đâu!”
Giọng nói của Minh Lãng Hiên lúc này cũng nặng xuống vài phần: “Hôn ước của muội và thái tử Cảnh Thượng không có gì thay đổi cả!”
“Đúng vậy, hôn ước với đại ca Cảnh Thượng của ta không thể thay đổi được, công chúa Thanh Thanh à”.
Mà đúng lúc này, ngoài đình nghỉ mát có một người đang dần đi tới.
Một thân đồ đen,