“Bây giờ không được rồi!”, Minh Lãng Hiên mím môi cười nói: “Thanh Thanh, tam ca muốn tốt cho muội mà thôi.
Đợi đến ngày hôn sự của muội kết thúc thì ta sẽ tự thả hắn ta ra.
Bảy ngày sau, tại thành Cảnh Thiên của thượng quốc Cảnh Thiên, muội và thái tử Cảnh Thượng tổ chức đại hôn, tới lúc đó, thượng quốc Thương Long, thượng quốc An Lăng đều tới.
7 thượng quốc lớn sẽ đều tới, không chỉ có thế mà còn những thượng quốc khác với thực lực không tầm thường nữa!”
“Nếu muội tự sát tại chỗ thì thượng quốc Đại Minh chúng ta ăn nói thế nào với thượng quốc Cảnh Thiên đây?”
“Cho nên, đành phải để Tần Hâm Hâm chịu ấm ức 7 ngày vậy!”
Minh Lãng Hiên vung bàn tay lên, Cảnh Khánh Phong đưa người tới áp chế Tần Hâm Hâm.
“Thanh Thanh, Tần Ninh kia chỉ là dựa vào đế quốc Thương Nghiễm mà thôi.
Tuy đế quốc Thương Nghiễm có Thương Hư trấn giữ, nhưng Thương Hư lại không phải là Thương Hư của mấy vạn năm trước rồi”.
“Phì!”
Minh Thanh Thanh hung hăng nói: “Cuối cùng ta cũng hiểu ra, tại sao các huynh đệ lại ghét ngươi như vậy, vì đơn giản ngươi là kẻ phản bội lại lòng người”.
“Minh Phong ca ca muốn giết ngươi là do bị ngươi ép!”
Nghe vậy, Minh Lãng Hiên cười nhạt một tiếng, không thèm để ý.
“Ta thà phụ người trong thiên hạ, chứ đời này, Minh Lãng Hiên ta tuyệt đối không cho phép kẻ nào phụ ta!”
Minh Lãng Hiên lạnh lùng nói: “Sau