Nếu thất tín bội nghĩa thì hôm nay, kết cục của Cảnh Khoát có khi nào xảy ra trên người ông ta không?
Mà bên kia, Kim Ngọc Long lại khẽ cười.
“Kim quốc chủ, hôm nay ra tay cứu giúp, toàn quốc thượng quốc Cảnh Thiên ta sẽ làm trâu làm ngựa cho thượng quốc Kim Càn”.
Lúc này Cảnh Khoát đã nhếch nhác tột độ.
“Phụ hoàng!”
Kim Linh Huyên nhỏ giọng nói: “Người này vừa rồi còn hùng tâm chí lớn, ngấp nghé đến cả thượng quốc Kim Càn chúng ta.
Bây giờ giúp lão ta rồi…”
“Không ngại!”
Kim Ngọc Long cười lạnh nói: “Trước mặt mọi người, quốc vương Cảnh Khoát lại đùa giỡn được sao?”
Kim Ngọc Long vừa cười nói vừa bước lên phía trước.
“Lão cáo già…”
Cảnh Khoát chửi thề một tiếng, nhưng lúc này lão ta lại không còn cách nào khác.
Con trai đáng kiêu ngạo của lão ta chết rồi.
Bây giờ tính mạng của mình còn đang bị uy hiếp, nếu như không cầu xin sự trợ giúp thì hôm nay chính là ngày thượng quốc Cảnh Thiên đổi chủ.
“Nếu Cảnh Khoát huynh đã cầu giúp đỡ thì Kim Ngọc Long ta đương nhiên không thể ngồi không mà nhìn”.
Kim Ngọc Long cười tươi rồi nói.
Ông ta đi lên phía trước, chắp tay sau lưng, hờ hững nhìn Tần Ninh.
“Tần Ninh đúng không?”
“Chuyện hôm nay ta cũng hiểu được, quốc chủ thượng quốc Đại Minh Minh Già Vân, lật lọng, ngươi đã giết ông ta”.
“Mà thái tử Cảnh Thượng cũng bị ngươi giết.
Chuyện nay, đến đây