“Tới muộn, không có chỗ thì không bằng nhảy luôn xuống sông mà ở.
Chỗ này ta thấy được đấy, sao phải đi?”
Lúc này một giọng nói bỗng nhiên vang lên, Tần Ninh ngồi xuống, duỗi lưng nói: “Thánh Minh Hoàng, ta ở đây, nơi chúng ta chọn lại nhường cho người khác là cái kiểu gì?”
Lời này vừa nói ra khiến sắc mặt Thánh Minh Hoàng khẽ thay đổi.
Đôi mắt của Vũ Chu cũng lóe lên tia sáng lạnh, thanh niên tên là Vũ Thiên Hành kia nhếch mép, để lộ ra nụ cười mang đầy ý vị.
“Lão Chu, xem ra có một số kẻ thật sự không mở mắt rồi!”, Vũ Thiên Hành cười khẩy, mấy chục thanh niên đệ tử phía sau đều đồng loạt cười ha ha.
Thánh Minh Hoàng ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: “Thượng quốc Đại Vũ không là gì, ta không sợ.
Nhưng thượng quốc Đại Vũ là có quan hệ mật thiết với cương quốc Tam Dương, mối liên hôn giữa hoàng thất cực nhiều, đắc tội với thượng quốc Đại Vũ không phải là hành động sáng suốt”.
“Nói cho cùng thì chính là kẻ dựa dẫm vào người có quyền thế?”
Tần Ninh mỉm cười, nói: “Nếu nói như vậy thì càng không phải sợ”.
“Chỗ này sát bên bờ sông, phong cảnh cực tốt, hoàn cảnh thuận tiện, hơn nữa chỗ này chúng ta đã chọn rồi, tuyệt đối không có lý nào phải nhường chỗ cả”.
“Thằng nhóc, ta thấy ngươi muốn chết rồi đấy”.
Vũ Thiên Hành sải bước lên trước, đánh thẳng một chưởng về phía Tần Ninh.
“Cút!”
Một tiếng