Diệp Viên Viên bước lên phía trước, lạnh lùng nói.
Nàng vẫn luôn như vậy, không thích nói nhiều, khiến người khác càng cảm thấy lạnh lùng.
“Cô nương, tại hạ là Dương Dũ, hoàng tử của cương quốc Tam Dương, cô có thể gọi ta là Dương ca ca…”
Dương Dũ tiến lên, nhìn Diệp Viên Viên, hai mắt dường như sắp lồi ra.
“Cút!”
Diệp Viên Viên lạnh lùng nhả ra một chữ, xoay người đi.
“Cô nương từ từ đã!”
Dương Dũ lại đi theo, cười nói: “Sao cô nương lại lạnh lùng như thế? Tại hạ tới là muốn bàn với cô nương làm một người bạn đồng hành trong Đại Hoang Cổ”.
“Cô nương, trong Đại Hoang Cổ nguy hiểm trập trùng, gã ăn bám kia của cô không bảo vệ nổi cô đâu!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Diệp Viên Viên trở nên lạnh lùng hơn.
“Nói ai là ăn bám đấy?”
Một tiếng cười giễu vang lên, Tần Ninh bước tới, hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng đứng cạnh Diệp Viên Viên, ôm bờ vai của nàng, cười nói: “Tì nữ của ta thì ta bảo vệ, ta yêu thương, liên quan