Địch Minh quay người rời đi.
“Tên Địch Minh này xếp hạng sau đại ca Thiên Kiêu, xem ra có vẻ không phục đấy.
Hắn ta đến tận đây để nghe ngóng tình hình, chắc là sợ tông môn mình chọn không giống tông môn đại ca Thiên Kiêu chọn, không thể trở thành người duy nhất”.
“Không thể nói vậy được, thiên phú của Địch Minh cũng rất đáng sợ, mà hắn ta còn là võ giả Tinh Mệnh”.
Sở Thiên Kiêu chậm rãi nói: “Thôi được rồi, lần này các ngươi phải cố gắng toàn lực mà đem lại vinh quang cho cương quốc Đại Sở chúng ta”.
“Năm đó, Đại Sở chúng ta chỉ là một nước phụ thuộc cương quốc Bắc Minh, hiện giờ tuy đã là một trong các cương quốc đỉnh nhọn, nhưng vẫn không thể sánh bằng cương quốc Bắc Minh của năm đó”.
“Nếu chúng ta có thể tăng cấp tu vi thì có thể sẽ khiến Đại Sở trở thành Bắc Minh năm đó!”
Một nhóm người lúc này liền trở nên nghiêm túc.
Bọn họ là người Đại Sở, muốn đem vinh quang về cho cương quốc Đại Sở.
Lúc này, bầu không khí cũng trở nên náo nhiệt hơn vì có sự xuất hiện của ba cương quốc lớn.
Bên bờ sông, Tần Ninh vẫn ngồi xếp bằng như cũ, nhìn mặt sông, không nói một lời.
Những ngày này, Tần Ninh vẫn như cũ, không biểu hiện gì cả.
Bên kia náo nhiệt, bọn họ cũng chẳng đến hóng hớt.
“Uy phong thật đấy”.
Vân Sương