Lấy thực lực của Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch thì hiện tại cũng nên sống sót mới phải, và cương quốc Bắc Minh cũng không lạc đến cảnh ngộ này.
Hiện giờ, dường như ngày càng có nhiều điều bí mật.
Không phải ai cũng học được ấn Thiên Thủ này.
Không lẽ tên nhóc Lạc Phi Vũ đó chưa chết?
Thiên Thanh Thạch bị ai giam cầm?
Nhóc Minh Uyên đó lại bị ai giết chết? Tần Ninh dần cảm thấy, xem ra lại xuất hiện những điều mà hắn không biết rõ trên Cửu U đại lục này rồi.
Nhưng lần này đã quay lại rồi, thì phải cho những tên nhóc kia hiểu được, đồ tử đồ tôn của hắn, mặc dù là trôi qua hàng vạn năm, chục vạn năm, hay là trăm vạn năm, thì cũng không có ai được phép động vào hết!
Là sư tổ, kể cả nhóc hư Thanh Vân kia có muốn dạy dỗ hai đồ tôn của mình thì cũng phải xem sắc mặt của hắn kìa.
Với Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch, hắn coi bọn họ như con của mình, hoặc có thể nói đây là khoảng cách giữa các thế hệ.
“Đại Hoang Cổ sắp mở ra rồi, chuẩn bị tiến vào thôi!”
Tần Ninh chuyển chủ đề, nói: “Lần này, ta, Viên Viên và Sương Nhi cùng Thánh Thiên Viêm sẽ đi vào bên trong, mọi người về nhà chờ tin đi!”
Thánh Minh Hoàng còn muốn nói gì đó, thì Tần Ninh đã nói tiếp: “Tuyển chọn Người được chọn, tổng số hơn mười ngàn người nhưng chỉ chọn ra mấy trăm người.
Tỉ lệ chọi