Lần này thì cô ta thật sự xác định, Tần Ninh có cách của mình để tìm ra lệnh bài.
Một ngày này, hai người đang nghỉ ngơi ở bên dòng suối thì từng âm thanh phá không vang lên, từng bóng người lần lượt xuất hiện xung quanh họ.
“Hoàng huynh của ta tới rồi!”
Lục Tử Yên tỏ ra mừng rỡ, vội vàng đứng lên.
“Tử Yên!”
“Hoàng huynh!”
Người tới mặc một bộ áo choàng màu xanh, trông rất tuấn tú, vẻ ngoài dường như có mấy phần giống Lục Tử Yên.
“Công tử Tần Ninh, vị này là hoàng huynh của ta.
Lục Thính Phong, cũng là hoàng tử dẫn đội của thượng quốc Lộc Thiên chúng ta lần này”.
Lục Tử Yên giới thiệu nói.
Lúc này, phía sau Lục Thính Phong có khoảng mười mấy tên.
Lục Thính Phong nhìn Tần Ninh, cười nhạt nói: “Đã nghe đại danh của Tần công tử từ lâu, đa tạ Tần công tử đã có ơn cứu mạng với muội nhà ta”.
“Chuyện nhỏ mà thôi!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Nếu các ngươi đã tới thì chắc cũng đã rõ yêu cầu của ta.
Được rồi, bây giờ xem xem báu vật mà các ngươi mang tới có thể làm ta động lòng hay không”.
“Ta giới