Bỗng chốc, mười mấy người đồng loạt xông lên vây quanh.
Lần này, không phải là đơn độc chiến đấu mà là cùng xông lên.
“Hoàng huynh, sao lại như thế?”
Lục Tử Yên lúc này vô cùng tức giận nói: “Những tên này quá đê hèn”.
Lục Thính Phong cũng không nén nổi cười khổ.
“Muội muội ngoan, đừng náo loạn!”, Lục Thính Phong khổ sở nói: “Dục Thanh Viễn và Hàm Diễm có phải người bình thường đâu.
Chúng ta đứng một bên nhìn là được rồi!”
“Hừ!”
Lục Tử Yên hừ một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng.
“Tần Ninh, xin lỗi, ta hại công tử rồi”.
Mà lúc này, nhìn mười mấy người vây lên, nhất loạt xông ra chém giết, giữa ấn đường của Tần Ninh lóe lên một ánh sáng lạnh.
“Cũng được!”
Tần Ninh lạnh lùng nói: “Cả ngày đều là do Viên Viên và Sương Nhi bảo vệ ta, trông rõ như ta là kẻ vô dụng”.
“Hôm nay, phải đại khai sát giới một trận mới được!”
Tần Ninh vừa dứt lời thì sải bước lên, trong hai tay đồng thời xuất hiện kiếm âm và kiếm dương, âm lãnh và dương cương trong lúc này bỗng chốc tỏa ra.
Chiến!
Một bước tiến lên, tàn sát bắt đầu.
Những võ giả cảnh giới Linh Phách tầng 1 và tầng 2 kia căn bản không chịu được