“Quả nhiên vẫn còn!”
Nói xong, Tần Ninh từng bước đi về chỗ sâu của bãi cỏ.
Bóng dáng hắn dần xuất hiện ở trung tâm bãi cỏ.
“Sóng xanh dập dờn, thật sự không nỡ phá bỏ cái nơi có linh khí thiên địa này”.
Mặc dù nói thế, nhưng Tần Ninh vẫn vung tay lên, trong nháy mắt, những cây cỏ cao nửa trượng kia liền thu nhỏ lại, mắt đất hóa thành một mảnh đất bằng dài rộng hơn trăm mét.
Từng khóm cỏ mất tích.
Tần Ninh bước chân đi đến khu trung tâm bằng phẳng.
“Tôn giả Đại Hoang, không ngờ, nơi hai chúng ta giao chiến từ mấy vạn năm trước, giờ lại giúp ta nâng cao tu vi”.
Tần Ninh ngồi xuống, nhắm chặt hai mắt.
Nơi đây yên bình khác lạ, Tần Ninh dần dần ngưng tụ hơi thở một cách ổn định.
Trong giây phút ấy, từng khóm cỏ trên mặt đất sản sinh ra những giọt ngọc lộ.
Ngọc lộ chảy ra, hội tụ ở dưới chân Tần Ninh, rồi chậm rãi tiến vào bên trong cơ thể hắn.
Trong giây phút ấy, cơ thể Tần Ninh giống như một lòng sông khô cạn bị nước rút sạch, cơ thể mơ hồ có