Thánh Thiên Viêm lên trước, chắp tay nói: “Tần công tử, ý của ta không phải là như thế, chỉ hi vọng Tần công tử có thể lý trí một chút, dù sao cương quốc cũng là…”
Bốp…
Lúc này, một tiếng tát giòn giã vang lên.
Khóe miệng của Thánh Thiên Viêm chảy máu, không nén nổi tái mét mặt.
Cảnh tượng này khiến đám người Yến Quy Phàm sững sờ.
“Thánh Thiên Viêm, phụ hoàng của ngươi nhờ ta giúp ngươi giành được lệnh bài của Lãm Nguyệt cốc.
Ta nói là làm, vì thấy phụ hoàng ngươi cũng coi như là người thông minh, nhưng lại sinh ra ngươi là một thằng ngu”.
“Lần sau, cứ theo lời ta nói mà làm, nếu dám làm việc bừa bãi sau lưng ta thì ta sẽ giết không tha”.
“Ta đã rõ…”
Thánh Thiên Viêm lúc này run cầm cập cả người.
Bây giờ, nếu Tần Ninh nói giết hắn ta thì hắn ta căn bản là không có chút năng lực phản kháng nào.
Gã này, thật sự là một kẻ điên.
“Còn ba người các ngươi…”
Tần Ninh ngồi xuống, cười lạnh nói: “Giữ lại mạng chó của các ngươi là vì các ngươi còn có tác dụng.
Việc tiếp theo làm tốt thì ta có thể tha cho, còn không,