Một đạp đã khiến Thiên Lãm Thanh thành bộ dạng này.
Quả thật là kỳ dị.
Mà lúc này, trong lòng Vân Sương Nhi vô cùng mừng rỡ.
Sự kiêu ngạo của Tần Ninh so với thực lực của hắn, trong mắt người khác là ngông cuồng ngu si, nhưng cô ấy hiểu rõ, bất cứ lúc nào, Tần Ninh cũng có sự tự tin tuyệt đối, thực lực tuyệt đối.
“Cút ra xa một chút!”
Tần Ninh lúc này thản nhiên nói: “Ta sẽ tổ chức đấu giá ở chỗ này, lệnh bài trong tay ta lúc nào đấu giá hết thì lúc đó kết thúc, muốn quấy rối thì tới đây là được!”
“Nhưng vẫn phải khuyên một câu, những kẻ không biết sống chết thì đừng tới”.
Ánh mắt của Tần Ninh quét qua đám người, lành lạnh nói: “Ta lười giết người lắm đấy!”
Lời này nói ra, nghe vô cùng ngông cuồng, quả thật khiến kẻ khác không thể tin nổi.
Nhưng trong đám người có mặt ở đây không kẻ nào dám phản bác.
Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ, Yến Bình Sinh lúc này cũng không nói câu nào.
Bọn chúng hiểu rõ hơn tất cả đám người có mặt tại đây, trước đây ba ngày, tuy Tần Ninh khủng khiếp nhưng chưa tới mức này.
Mà