Tầng thứ bảy, mở kim thể, dung hợp kim uy, đem lực hệ kim trải khắp toàn thân, khiến võ giả như mặc áo giáp màu vàng, lực phòng ngự tăng mạnh, mà quan trọng nhất là lực công kích gia tăng gấp bội.
Đây chính là phần thưởng cho việc tiêu hao vô số thiên tài địa bảo lúc trước.
Giây phút ấy, mọi người cũng hoàn toàn sững sờ.
“Ngươi, qua đây chịu chết!”
Tần Ninh nói với Nhạc Vân Nhiên.
Nhạc Vân Nhiên lúc này đã mất hết ý chí chiến đấu, nào dám giao thủ chính diện với Tần Ninh nữa, bèn co giò chạy.
“Muốn chạy à?”
Hắn vung tay, giữa hai tay xuất hiện kiếm đen và kiếm trắng.
Hai thanh kiếm ngưng tụ ra, hai tay Tần Ninh cũng dung hợp lại, giây phút ấy, hai kiếm trắng – đen cũng tụ lại, giống hệt biểu tượng âm dương.
“Âm Dương Thái Cực sát!”
Trong giây lát, hai tay Tần Ninh vung ra, kiếm Âm Dương Thái Cực kia hóa thành cơn gió, trực tiếp hướng về phía Nhạc Vân Nhiên đang chạy trốn.
Phanh!
Âm Dương Thái Cực đó xông về phía Nhạc Vân Nhiên, sau đó thì nổ tung ra.
Cơ thể Nhạc Vân Nhiên bị cắt làm đôi.
Cảnh tượng máu tanh này khiến tất cả mọi người đều thấy lạnh lòng.
Vừa rồi Tần Ninh còn đang trò chuyện vui vẻ, nhưng một lúc xuất thủ thì giết chết hai thiên chi kiêu tử, tàn nhẫn như vị thần Tu La.
“Cảm giác cũng không tệ nhỉ!”
Tần Ninh nhìn hai tay mình, mỉm cười nói.
Hai tay hắn bắn ra ánh sáng.
Âm Dương Ly