Cả đại sảnh, treo trên tường dày đặc toàn là thần binh lợi khí.
Linh khí nhất phẩm tới ngũ phẩm tràn ngập khắp nơi.
Hơn nữa, hơi thở trong một số linh khí rất rõ ràng mà mạnh hơn linh khí đồng cấp bình thường.
Nơi này, nào có phải là mộ phần, mà phải là kho báu thì đúng hơn.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, thong dong đi vào, đến nơi sâu nhất trong đại điện.
Ở nơi đối diện cửa chính có một bức tranh treo trên tường.
Mà phía dưới bức tranh tường, trên chiếc bàn đặt một thanh thương dài.
Thương dài đen xì, như màu đen của bóng tối, giống đôi mắt của chim ưng, toát ra ánh sáng khiến người khác phải sợ hãi.
“Đây là… linh khí ngũ phẩm!”
Vân Sương Nhi cũng sững sờ.
Tần Ninh khẽ gật đầu, nhìn những người khác đều đã chọn xong linh khí, Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi, không khỏi cười nói: “Sao cô không đi chọn đồ?”
“Ta không biết chọn cái gì, công tử chọn cho ta đi?”
“Cũng được!”
Tần Ninh liếc mắt nhìn thấy trên bức tường bên trái treo một kiếm thanh phong