Dù ngươi có phong hoa tuyệt đại vô song thì cuối cùng cũng không chạy thoát sự tàn phá của thời gian.
Có lẽ, duy chỉ có cha hắn mới trường tồn cùng thế gian, vĩnh viễn không chết.
Sinh mệnh không nghỉ, luân hồi không ngừng!
“Lão Vệ, phá hủy chỗ này đi!”, Tần Ninh chậm rãi nói.
“Được!”
Lão Vệ vui vẻ đồng ý với lời nói của Tần Ninh.
Cho dù là mấy vạn năm trước, Tần Ninh bảo ông ta làm gì, ông ta làm nấy, thì bây giờ cũng như vậy.
Ông ta vẫn còn nhớ lúc đó, Tần Ninh phong thái vô song, ngạo nghễ quần hùng.
“Lão Vệ, ông đã đi theo ra hơn vạn năm rồi, giúp ta làm một việc này!”
“Đại đế, ngài nói đi…”
“Hoang Thiên Trạch chết, ta cũng phải rời khỏi đây, ông giúp ta trông coi Đại Hoang Cổ nhé!”
“Lão hủ đã rõ!”
“Sớm muộn cũng có một ngày ta quay lại, ông sẽ được kẹp máu sống thọ, đợi ta nhé!”
“Vâng”.
Có những lúc, một người không cần nói điều gì