“Huynh yên tâm, Sở Thiên Kiêu ta làm người vô cùng đáng tin”.
Cách ăn mặc của Hạng Vân Thăng lại trông rõ là tao nhã, lịch sự, từ tốn nói: “Hai tấm lệnh bài nòng cốt đều trong tay Tần Ninh, không biết nhóc này nghĩ thế nào mà muốn công khai đấu giá!”
“Có lẽ là vì quá tự tin!”
Địch Minh lúc này toét miệng cười nói: “Địch Chiến cũng bị hắn giết rồi.
Ta thấy tò mò, đó là một người thế nào, nghe nói tới từ đế quốc Bắc Minh.
Xem ra, rắn chết vẫn còn nọc, đế quốc Bắc Minh cũng không phải là không còn gì!”
3 tên này đưa mắt nhìn nhau cười, đều không nói nhiều.
Trước đây bọn chúng đã cùng điều tra được dấu vết lệnh bài nòng cốt của Thánh Vương Phủ thì muốn ra tay tranh giành.
Nhưng kết quả lại khó phân thắng bại.
Cuối cùng Sở Thiên Kiêu đề nghị, lệnh bài nòng cốt Thánh Vương Phủ giao cho hắn ta, còn 3 tấm lệnh bài nòng cốt còn lại thì hắn ta sẽ giúp hai tên kia tranh giành.
Bây giờ, nghe thấy lệnh bài nòng cốt của Đại Nhật Thần Giáo và U Minh tông đều ở trong tay Tần Ninh, hơn nữa, Tần Ninh lại giết thiên chi kiêu tử của 3 cương quốc lớn bọn chúng trước mặt mọi người.
Đó cũng là một kiểu khiêu khích nên 3 tên này đem theo người tới đây.
Không ngờ, Tần Ninh lại không hề rời đi.
Thật không biết là Tần Ninh tự kiêu hay tự đại đây!
Nhưng cho dù Tần Ninh nghĩ thế nào, bây giờ xem ra, lệnh