“Ấn trời sao? Kể cả ngươi có lấy ấn Thiên nguyên của nhóc con Sở Mộ Ca ra thì hôm nay cũng khó mà thoát chết!”
Tần Ninh hừ một tiếng, thản nhiên nói.
Sở Mộ Ca là tên của Sở Vương.
Ấn Thiên Nguyên chính là một món thần binh mà năm đó cương vương Minh Uyên thưởng cho Sở vương, nghe nói một ấn đóng xuống thì núi cao vạn trượng cũng hóa thành hư vô.
Đến giờ, sớm đã trở thành báu vật trấn quốc của cương quốc Đại Sở.
Lúc này, Tần Ninh không hề khách sáo nói thẳng.
“Cái thứ như ngươi mà dám gọi thẳng tên của lão tổ nhà ta sao?”, vẻ mặt Sở Thiên Kiêu lạnh lùng, mạnh mẽ gầm lên: “Đồ ti tiện, chết đi!”
“Ta thấy tâm thuật của thằng nhóc Sở Mộ Ca kia không đàng hoàng, bây giờ xem ra, hậu nhân cũng chẳng phải cái giống gì tốt”.
Tần Ninh cũng không tức giận, sải bước đi ra.
Kim Sơn Đạp Đỉnh chính là sát chiêu cực kỳ mạnh mẽ, đem tất cả uy lực của kim thể hội tụ lại trên bàn chân.
Một đạp này có sức ép rất lớn, cuồn cuộn dâng lên.
Mà Sở Thiên Kiêu lúc này đang ở cảnh giới Địa Võ tầng hai, căn bản không sợ, trực tiếp khống chế ấn trời, đập mạnh về phía Tần Ninh.
“Chết đi!”
Ầm…
Lúc này, ấn trời rơi xuống, đập lên bàn chân của Tần Ninh, nhưng bàn chân của Tần