Nghe vậy, lão Vệ chỉ cười không nói nữa.
“Kiếm Âm Sơn, được xưng là Kiếm Thánh, đây là điều ta chưa hề nghĩ tới, chẳng qua kiếm thuật của tên nhóc đó đúng là tài năng.
Năm đó ta quát nó vì tội lấy kiếm đạo sát phạt để đi vào con đường kiếm đạo, nó tức quá bèn rời đi.
Ban đầu ta đúng là rất giận, khiến cho cả tên nhóc Thanh Vân cũng giận theo, đuổi nó ra khỏi môn hạ”.
“Có lẽ Âm Sơn oán trách ta lắm!”
“Sự thực chứng minh, nó không sai, là ta quá võ đoán”.
Tần Ninh thấp giọng nói, thở dài.
“Công tử chưa chắc đã sai”.
Lão Vệ lại đáp: “Kiếm Âm Sơn đạt được thành tựu Kiếm Thánh, nhưng sau hắn ta ra thì vẫn chưa nghe nói Kiếm gia có xuất hiện thêm kỳ tài kiếm thuật gì cả.
Sự thật chứng minh, đạo kiếm sát phạt cũng không thích hợp với Kiếm gia của hắn ta”.
“Nhưng lại hợp với Kiếm Âm Sơn mà!”, Tần Ninh nhìn lão Vệ nói: “Không đúng sao?”
“Thật ra cũng chỉ là hiểu lầm, nếu Kiếm Âm Sơn chưa chết thì gỡ mối hiểu lầm này là được.
Lão hủ nghĩ hắn ta cũng biết trong số các đồ tôn thì Đại Đế ngài yêu thương nhất chính là hắn ta, Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch”.
“Thật ra ta yêu thích thằng nhóc này nhất, nói năng thận trọng mà làm