“Bây giờ nên làm như thế nào? Chẳng lẽ…thật sự phải giết chết tất cả bọn họ sao?”, giờ phút này, Thiên Động Tiên nhìn hai pho tượng kia đã chém giết tứ phía, người của ba cương quốc lớn đã bị họ làm cho luống cuống tay chân.
“Tất nhiên”.
“Không tử tế dạy dỗ bọn chúng một trận, bọn người kia sẽ không biết bản thân mình đã ngông cuồng vượt quá giới hạn!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Hôm nay, bọn họ đến bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu, ta cũng muốn xem xem, ba vị hoàng đế kia có thể nhẫn nhịn đến khi nào mới xuất hiện”.
Nghe được những lời này, Thiên Động Tiên cũng không nói thêm gì nữa.
Ông ta biết, nói nhiều cũng vô ích.
Với tính cách của Tần Ninh, hắn nói cái gì thì chính là cái đó, cho dù là ai cũng không thể thay đổi được.
“Đáng chết!”
Mà lúc này, sắc mặt ba người Hạng Tam Vương, Sở Hằng Vương và Địch Thiên Yển vô cùng tái nhợt.
Bóng dáng của hai pho tượng kia ở giữa mấy trăm người cảnh giới Thiên Võ, tuỳ ý chém giết, không hề nương tay chút nào.
Hơn nữa, bọn họ ra tay quyết đoán, chỉ trong một thời gian ngắn, khi mà nhóm Tần Ninh đang còn trò chuyện thì bọn họ đã tổn thất hơn mười vị cao thủ cảnh giới Thiên Võ.
Ở trong nước, những người có cảnh giới Thiên Võ đều là hầu tước cường đại, chết một người cũng là một tổn thất lớn,