Từ đó về sau, mỗi lần nhìn thấy Lão Vệ, Thương Hư đều như chuột nhìn thấy mèo, hai đầu gối như nhũn ra.
Giờ này ngày này, nhìn thấy Lão Vệ xuất hiện một lần nữa, chỉ sợ trong đầu của Thương Hư, lại hồi tưởng lại quãng thời gian không được tốt đẹp cho lắm.
Lão Vệ nhìn Thương Hư, cười nói: “Nguyên soái Thương Hư khách sáo rồi, lão hủ chỉ chạy đi chạy lại vì Tần công tử mà thôi, nào phải Vệ đại nhân gì chứ!”
“Không không không, trong mắt ta, Vệ đại nhân vẫn luôn là Vệ đại nhân”, Thương Hư vội vàng chắp tay, cúi chào.
“Được rồi, đứng dậy đi!”
Tần Ninh nhìn Thương Hư, không nén nổi cười nói: “Lẽ nào, ngươi lại muốn ăn đòn lần nữa?”
Lúc bấy giờ, khuôn mặt của Thương Hư mới đỏ bừng mà đứng dậy.
Tần Ninh liếc mắt nhìn thấy Sở đế và Địch đế vẫn chưa rời đi, Tần Ninh cau mày nói: “Vẫn chưa đi?”
“Vâng vâng vâng!”
Hai lão không dám thở mạnh, mang theo hơn trăm tên vội vàng rời đi.
Cả đời này chúng cũng không muốn trở lại đế đô Bắc Minh này lần nào nữa.
“Công tử, cứ để bọn chúng rời đi như thế sao?”, lão Vệ không khỏi nói.
“Giết bọn chúng đương nhiên là dễ, nhưng 3 cương quốc lớn sẽ loạn như cào cào, tới lúc đó, cục diện của 36 cương quốc sẽ bị phá vỡ.
Điều này không phải là chuyện tốt đối với Bắc Minh”.
Tần Ninh xua xua tay nói: “Thôi bỏ đi.
Ta nghĩ lần chấn động này đủ khiến bọn chúng ngoan ngoãn hơn