Nếu như là trước đây, hắn ta không phục Tần Ninh, nhưng sau khi hiểu biết về đan thuật của Tần Ninh thì hắn ta mới tâm phục khẩu phục.
Mà tới giờ, nhìn thấy hi vọng của mọi người được Tần Ninh mở ra, vẻ an ổn, tự tin, thản nhiên mà hắn thể hiện khiến Thẩm Văn Hiên hoàn toàn bội phục.
Đổi lại là hắn ta thì căn bản không thể có khả năng làm vậy.
“Gần đây có dốc sức luyện tập tay thất khiếu của ngươi không?”
“Tuân theo lời dặn dò của sư tôn, con vẫn luôn chăm chỉ luyện tập!”, Thẩm Văn Hiên cung kính nói: “Nhưng vẫn có chỗ không hiểu, đang đợi sư tôn giải đáp”.
“Ừ, thời gian này, ta và ngươi đi cùng một đường, trên đường có điều gì cần hỏi thì lúc nào cũng có thể hỏi ta!”
“Vâng!”
Tần Ninh đưa Thẩm Văn Hiên trở về học viện Thiên Thần.
Trong học viện vẫn như cũ, mọi người đang tu luyện.
Những học viên này sống trong tháp ngà không biết sự khó khăn của con đường võ đạo.
Nhưng điều này cũng có điểm quý giá, đó là họ tràn đầy nhiệt huyết khám phá.
Tần Ninh luôn thích nơi sôi động này, dường như ở đây, hắn được trẻ ra rất nhiều.
Trên thực tế, bây giờ quả thực trông hắn cũng rất trẻ.
“Tần đại sư!”, bỗng nhiên, một giọng nói vui vẻ vang lên.
“Thánh Tâm Duệ!”
Nhìn thấy người tới, Tần Ninh khẽ gật đầu.
Nhóc này là đan đồng của mình mà hình như rất lâu rồi vẫn chưa gặp hắn