Sự thật đã chứng minh rằng, thanh kiếm của cậu ta không phải là thanh kiếm gỉ, tuy vỏ kiếm loang lổ vết gỉ sắt, nhưng thân kiếm vô cùng lành lặn, tuyệt đẹp mỹ miều.
"Tên oắt con, lòng tốt coi như lòng lang dạ thú, tiểu thư đây lười so đo với ngươi, nơi này chính là thành Cam Ninh, ở đây Nhạc gia của ta là! "
"Cút!", bỗng nhiên có một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Hắn vừa dứt lời, bên trong đại sảnh lập tức yên lặng như tờ.
"Ngươi nói gì đó?", gương mặt xinh xắn của Nhạc Duyệt Nhi phủ đầy sương giá.
"Ta nói cô cút đi".
Tần Ninh thong thả nói: "Ta mua gì, làm gì thì liên quan gì đến cô? Lòng tốt coi như lòng lang dạ thú hả? Cô có hảo tâm thật hay không, trong lòng mình không biết sao?"
"Ngươi! "
Lúc này, Nhạc Duyệt Nhi tức nổ phổi, thở hồng hộc, nhìn Phần Kình, không nhịn được mà thay đổi giọng điệu thảo mai nói: "Phần Kình, ngươi cứ đứng đó nhìn tên oắt này ức hiếp ta sao?"
Phần Kình nhướng lông mày, nhìn về Tần Ninh.
"Vị công tử này, bọn ta chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở thôi, ngươi nói thế có phải hơi quá lời rồi không, hay là như này, ngươi nói lời xin lỗi với Nhạc tiểu thư, rồi chuyện này coi như bỏ qua!"
"Xin lỗi à?"
Tần