Chính là vương gia Yến Hàn!
Thấy vương gia Yến Hàn đích thân đến, Lộc Hàn Thiên lúc này hưng phấn không thôi.
Sự tồn vong của Kiếm gia cũng chỉ bằng một câu nói của vương gia Yến Hàn!
“Khẩu khí lớn thật, cương quốc Nam Yến ta dù có gặp phải người của cương quốc Đại Sở cũng chẳng sợ hãi, ngươi là cái thá gì mà ở đây nói linh tinh, dĩ hạ phạm thượng”.
Vương gia Yến Hàn xuất hiện, nhìn Tần Ninh, quát nói.
“Cho mặt mũi mà còn không biết điều”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Cương quốc Nam Yến trong mắt ta có là cái thá gì đâu?”
Lời này nói ra, tất cả đều im lặng.
Mọi người đều nhìn Tần Ninh với ánh mắt chế nhạo.
Kiếm Minh Sơn lúc này quỳ dưới đất, nói nhỏ: “Tần công tử, vương gia Yến Hàn chính là em trai ruột của hoàng đế Yến Vương hiện giờ, quyền cao chức trọng, không thể vô lễ”.
“Ta nói rồi, đừng nói là một vương gia, hoàng đế có đến thì cũng phải cung kính gọi ta là Tần công tử”.
Tần Ninh lại nói: “Đứng trước mặt ta thì thu lại cái tác phong hoàng thất đi, ta ghét nhất cái này đấy”.
Tần Ninh nói ra, mọi người hoàn toàn cạn lời.
Tần Ninh nói thật đấy à?
Đây là vương gia Yến Hàn, là người chỉ đứng sau đương kim bệ hạ!
“Ha ha! ”
Vương gia Yến Hàn bật cười.
“Thú vị đấy, thú vị đấy, không ngờ ở đây lại gặp được một thằng nhãi không biết trời cao đất dày”.
“Đã là vậy, Yến Mãnh, giết”.
Yến Hàn kia vung tay, sắc mặt lãnh đạm.
Trong mắt lão ta, Tần Ninh chỉ là