Phút chốc, hai người giao thủ, kiếm khí tràn ngập, thanh âm leng keng vang lên liên tục không dứt.
Tiếng leng keng vang lên, chỉ có điều là cảnh giới giữa hai người chênh lệch quá lớn, chưa đến năm chiêu, bịch một tiếng, khoé miệng Yến Quy Phàm trào máu tươi, ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi.
“Đồ phế vật!”
Lý Hạc cười nhạo nói: “Thành thật giao ra linh đan với linh thạch có phải tốt hơn bao nhiêu không?”
Trường kiếm chỉ vào Yến Quy Phàm, Lý Hạc giễu cợt nói: “Nếu như không giao ra, đừng trách sư huynh ta đây thủ đoạn độc ác, trong lúc các đệ tử so tài, đứt tay đứt chân là chuyện rất bình thường!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Yến Quy Phàm tái nhợt.
“Muốn ta giao ra, ngươi nằm mơ đi!”, ánh mắt của Yến Quy Phàm kiên định, quát lạnh một tiếng, nâng kiếm lên.
Rầm!
Lại một lần nữa, ngã xuống.
Lý Hạc sững sờ nhìn Yến Quy Phàm, tên tiểu tử này sao lại không giống ngày thường.
“Xem ra là không nhịn được khuất nhục nên muốn vùng lên rồi!”, Lý Hạo cười nhạo nói: “Nhưng đáng tiếc, sư huynh ta đây phải nói cho người biết, ở Kiếm Các, không có thực lực mà cứ muốn khoe khoang thì chỉ có một con