Yến Quy Phàm khẽ giật mình, lập tức chắp tay nói: “Người Lâm sư tỷ nói là Tần công tử sao?”
“Công tử? Ta thấy hắn trông chẳng giống công tử chút nào, chính xác là một tên “nhân lúc cháy nhà mà hôi của”, tự cao tự đại tự cuồng!”
Lâm Vi Vũ oán hận nói.
Nghe giọng điệu của Lâm Vi Vũ, hình như cũng không có hảo cảm lắm đối với Tần công tử, vậy tại sao lại giải nguy giúp mình?
“Khụ khụ! ”
Lâm Vi Vũ ho khan một tiếng, nói: “Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút, cái tên đó có lai lịch như thế nào, một tên nhóc đi ra từ đế quốc Bắc Minh mà lại tự cao tự đại siêu cấp cuồng vọng!”
“Chuyện này! ”
Yến Quy Phàm chắp tay nói: “Lâm sư tỷ, chuyện này nói ra rất dài”.
“Vậy thì cứ bắt đầu từ những cái ngươi biết đi”.
“Được! ”
Yến Quy Phàm thở ra một hơi, cẩn thận suy nghĩ nói ra, hắn ta không biết quan hệ giữa Lâm Vi Vũ và Tần Ninh rốt cuộc là như nào, vẫn là nên nói thẳng, sợ đắc tội với Lâm Vi Vũ.
“Ăn nói hàm hồ!”
Lâm Vi Vũ nghe xong, không nhịn được nói: “Chỉ là cảnh giới Linh Phách mà cũng dám khiêu chiến với cương quốc? Tên nhãi này, nhìn cái là biết tên điên”.
“Bên trong chư quốc Cửu U có nền tảng, có sức mạnh.
Thế nhưng bây giờ là vùng đất Cửu U, mỗi một môn phái đều thâm tàng bất lộ, nền tảng vững chắc, tên nhãi này nếu vẫn còn tuỳ tiện như thế thì chưa đầy một năm, cái mạng nhỏ của hắn cũng không