Mà giờ phút này, Thanh Vân tông, đại điện Thanh Vân.
Đại điện Thanh Vân chính là điện chủ của Thanh Vân tông, cũng là nơi ở của tông chủ.
Lúc này, trong đại điện Thanh Vân, hơn mười người đang tập trung ở đó.
Tại vị trí trên cao, năm dáng người ngồi ngay ngắn, khí chất ngạo nghễ, hơi thở ẩn giấu sự cường đại, sắc mặt bình tĩnh.
Năm người này chính là năm đại trưởng lão đương nhiệm của Thanh Vân tông, cũng là người nắm quyền lực tối cao ở nơi này.
Từ trăm năm nay, Thanh Vân tông vẫn không có tông chủ được sinh ra, thật ra nguyên nhân không phải là do không ai có đủ năng lực đảm nhiệm vị trí này, mà là do bên trong tông môn, năm vị trưởng lão cùng nhau cầm quyền, kiềm hãm lẫn nhau, ai cũng không phục ai, vì thế chức vị tông chủ vẫn bị bỏ trống tới bây giờ.
Giờ phút này, đại trưởng lão Lý Dương Chiêu ngồi ở giữa nhìn xuống phía dưới, chậm rãi mở miệng nói.
“Gần đây, lại có thêm mười mấy đệ tử tông môn bỏ trốn, bây giờ nên giải quyết như thế nào, mời các vị cho ý kiến?”
Đại trưởng lão Lý Dương Chiêu có dáng người vạm vỡ, một đầu tóc bạc, nhìn qua có vẻ rất uy nghiêm, giọng nói vừa cất lên tràn đầy khí phách.
“Chuyện này phải nghiêm túc điều tra”.
Bên cạnh đại trưởng lão, một ông lão tóc hoa râm hừ một tiếng rồi nói: “Từ bao đời nay, Thanh Vân tông của chúng ta tuy rằng không cường đại, nhưng cũng không thể để cho đệ tử tuỳ tiện bỏ trốn như thế, chuyện này là như thế nào!”
“Nhị trưởng lão nói rất đúng!”, một vị trưởng lão mặc áo tím gật đầu