Tần Ninh liếc mắt nhìn Lữ Khí, sau đó cười nói: “Nói như thể hiện giờ Thanh Vân tông của các ngươi không bị người ta cười nhạo ấy?”
“Thu đệ tử vào tông môn còn cần phải có người giới thiệu, lừa gạt, ngày Thanh Vân tông của các ngươi diệt vong cũng không còn xa nữa đâu!’
Lời này vừa nói ra, các vị trưởng lão ở đây đều vô cũng giận dữ.
Giọng điệu này quả thật là không thể nào khiến cho người ta bình tĩnh được.
“Năm đó, tôn giả Thanh Vân lập nên Thanh Vân tông, mặc dù cũng không mong muốn Thanh Vân tông trở thành tông môn hàng đầu gì, nhưng cũng không ngờ đến việc Thanh Vân môn lại thất bại đến tận bây giờ!”
“Hôm nay, ta đến làm tông chủ Thanh Vân tông, xem như là cho các ngươi thể diện rất lớn, nếu không, Thanh Vân tông diệt vong cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi”.
Nhị trưởng lão quát lớn: “Tự cao tự đại, ý của ngươi là, Thanh Vân tông của chúng ta chỉ khi ở trong tay Tần Ninh ngươi thì mới có thể tồn tại, thậm chí là càng trở nên cường đại hơn?”
“Đúng là như thế!”
Tần Ninh mỉm cười gật đầu.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lúc này, Kiếm Tiểu Minh cũng ngẩn người, cậu ta vẫn nghĩ Tần Ninh muốn đến đây để làm đệ tử, nhưng không ngờ là Tần Ninh lại tính toán làm tông chủ.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Thanh Vân tông là một tông môn, vị trí tông chủ sao có thể đưa cho người ngoài, để cho người ngoài