Ầm…
Lúc này, một chân nghênh song quyền, ầm một tiếng nổ tung.
Có tiếng viu vang lên, thân thể vạm vỡ của Phù Hoán như một viên đá rầm một cái bắn thẳng vào tường đá bên cạnh sơn môn, toàn thân khảm lên đó.
Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều chết lặng.
“Ta nói rồi, ngươi không đủ đẳng cấp đâu!”
Tần Ninh vỗ vỗ tay, lại nhìn đám người, nhàn nhạt nói: “Bốn đệ tử khác đâu? Vẫn nên cùng lên đi!”
Nghe vậy, rất nhiều đệ tử đều hận đến nỗi nghiến răng.
Nhưng cũng không thể làm gì khác.
Phù Hoán đứng thứ tứ trong năm đại đệ tử, mà bị người ta một phát đạp bay.
Họ mà lên thì càng mất mặt, duy chỉ có 4 vị đệ tử còn lại mới đủ giúp họ hả giận.
Nhất thời, mọi người đều nhìn về phía 4 người còn lại.
“Đối phó với ngươi, không cần năm đại đệ tử của chúng ta liên thủ xuất chiêu”.
Một giọng nói lãnh đạm từ tốn vang lên.
Trong lúc giọng nói kia cất lên thì một bóng người sải bước mà ra.
Áo dài màu lam nhạt, phong độ bất phàm, vẻ ngoài tuấn tú, người này bước ra, khiến các đệ tử của Thanh Vân tông đều cảm động kêu to gọi nhỏ.
Lý Nhất Phàm, người đứng đầu năm đại đệ tử!
Lý Nhất Phàm chính là bộ mặt của Thanh Vân tông, không chỉ có thiên phú mạnh mẽ, thực lực cao, mà dáng vẻ cũng không có điểm nào để chê.
Thậm chí vì Lý Nhất Phàm mà rất nhiều nữ đệ tử trong Thanh Vân tông biết rõ Thanh Vân