Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người kinh ngạc vạn phần.
Những đệ tử Thanh Vân tông ngồi khoanh chân kia, ai ai cũng siết chặt nắm đấm, trong lòng dường như được giải tỏa cơn tức giận.
“Giết hay lắm!”
Phù Hoán kêu lên.
“Các vị không nghe lời ta, vậy thì xin lỗi nhé!”
Tần Ninh nhìn trăm người còn lại, không nói hai lời, đâm thương thẳng ra…
Dưới cảnh giới Địa Võ, gần như không thể chặn nổi sát khí của Tần Ninh, trăm người kia không có đường thoát thân dưới ánh thương dao động.
Không lâu sau, trên quảng trường tràn ngập mùi máu tanh.
Tần Ninh chống thương đứng đó, một thân áo trắng không hề nhuốm một giọt máu tươi.
Mà lúc này, Chúc Tuyết Ưng đã tức chết.
Lão ta vừa nói, những kẻ kia không chết, nhưng Tần Ninh lại giết chúng ngay.
“Thứ khốn nạn, thứ khốn nạn, ta giết ngươi!”, Chúc Tuyết Ưng gầm lên, sắc mặt hung tợn.
Tần Ninh liếc mắt, nhìn rất nhiều đệ tử phía sau.
“Ta nói rồi, ta có thể cho các ngươi những thứ tốt nhất, mà nếu các ngươi phải nhận bất cứ sự sỉ nhục nào thì Thanh Vân tông cũng sẽ đều cho các ngươi sự hậu thuẫn lớn nhất”.
“Nhưng kẻ phản bội thì phải chết không thể khác!”
Ánh mắt Tần Ninh nhìn mọi người nói: “Con người ta, có một tính xấu là, người của ta thì ta bảo vệ, người phản bội ta thì ta giết”.
Nhìn thấy hơn trăm thi thể trên mặt đất,