Người thanh niên nở một nụ cười chân thành nói: “Các vị đang ngồi ở đây sẽ không thật sự cho rằng nếu Tuyết Ưng bị phái Thanh Vân giết thì kế tiếp các ngươi sẽ thuộc sự cai quản của phái Thanh Vân đấy chứ?”
“Không dám không dám”.
Người đàn ông trung niên ngồi phía dưới khuôn mặt vuông vức, một thân áo tím, khí tức tu vi bản thân rõ ràng là cảnh giới Thiên Võ, thế nhưng giờ phút này, đối mặt với người thanh niên ngồi ở phía trên lại hoàn toàn không có bất cứ dáng vẻ gì của cảnh giới Thiên Võ cả.
“Thiếu môn chủ Hồng Dĩnh đích thân đến đây, ta đương nhiên phải lấy thiếu môn chủ Hồng Dĩnh làm đầu rồi”.
“Đúng vậy đúng vậy”.
“Không sai”.
Đám người phía bên dưới lúc này đều đồng loạt gật đầu đáp.
“Hừ, Phong Tồn Ô, lúc trước ngươi không nói như này!”, một vị trưởng lão bên cạnh thiếu môn chủ Hồng Dĩnh hừ lạnh nói.
Người này chính là đại trưởng lão của phái Chúc Long Chúc Hán Lương.
Ngày mà Chúc Tuyết Ưng bị giết, ông ta sớm đã sợ vỡ mật.
Sau đó Tần Ninh cho đám trưởng lão phái Chúc Long bọn hắn ăn một viên đan dược, cứ tưởng rằng là độc đan, ngày thứ hai không dám thở mạnh, vội vàng đem tất cả vốn tích luỹ mấy trăm năm của phái Chúc Long ra giao cho phái Thanh Vân để xin đổi lấy thuốc giải.
Thế nhưng ngay cả mặt Tần Ninh cũng chẳng thấy đâu, đồng thời cũng biết được, thứ mà bọn họ ăn không phải là độc