“Kể từ ngày hôm nay, ai dám ra tay với các ngươi thì cứ báo với phái Thanh Vân một tiếng là được”.
“Các người đã là thuộc hạ của phái Thanh Vân, phái Thanh Vân đương nhiên sẽ bảo vệ các ngươi thật tốt”.
“Vâng vâng vâng!”
Cả một đám người lúc này liên tục gật đầu.
Bên ngoài đại sảnh, Chúc Hán Lương nhìn thấy Hồng Nham bị giết, Hồng Dĩnh mặt mũi xám ngoét bỏ chạy, trong lòng lập tức trở nên lo lắng, muốn bỏ chạy, thế nhưng Lý Dương Chiêu lại không hề cho ông ta cơ hội.
“Lý Dương Chiêu, ngươi không giết được ta đâu!”, Chúc Hán Lương quát: “Ngươi và ta đều là cảnh giới tam nguyên, hai người chúng ta không ai có thể làm gì được đối phương hết!”
“Thế thì chưa chắc!”
Lý Dương Chiêu lúc này lại hừ một tiếng, hai tay chắp trước ngực, một luồng khí tức mênh mông tràn ra.
“Hả? Cảnh giới tứ nguyên!”
Đột nhiên, sắc mặt của Chúc Hán Lương trở nên tái mét.
Ông ta và Lý Dương Chiêu đều là trưởng lão của môn phái, đến tầng này của bọn họ, muốn tấn thăng thêm một cảnh giới nữa gần như là không thể nào.
Thiên phú như vậy, cộng thêm căn cơ hạn chế, đời này bọn hắn muốn tấn thăng cao hơn gần như là không thể nào.
Thế nhưng giờ phút này, Lý Dương Chiêu vậy mà đạt đến cảnh giới tứ nguyên!
“Bây giờ thì ta đã có thể giết ngươi được chưa?”
Khí thế toàn thân Lý Dương Chiêu phóng đại, vừa sải bước đi ra, Thái Thương Thủ lúc này trực tiếp phủ xuống.
Rầm...!
Trong nháy mắt, tiếng nổ vang lên, cơ thể của Chúc Hán Lương