"Tiếng đàn khá hay, đi xem thử đi".
Tần Ninh đứng dậy, qua mấy lần di chuyển khéo léo, hắn đã đi đến đằng sau một ngọn núi giá.
Sau ngọn núi giá kia, trong một tòa lương đình, lúc này ở đấy có một dáng hình xinh đẹp đang ngồi đoan trang, hai tay gảy đàn.
"Hôm nay Thiên Đạo Lâu náo nhiệt như vậy, cớ sao cô nương lại ngồi đây ưu tư phiền muộn, thật khiến cho người ta thương tiếc".
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.
Tiếng đàn chợt ngừng, một gương mặt thuần khiết đẹp đẽ xuất hiện trước mắt hai người.
Gương mặt ấy bầu bĩnh như trứng ngỗng, trên đó còn hơi ửng hồng, đôi lông mi cong vút, đôi mắt trong veo tò mò nhìn hai người.
Đây là một cô gái rất trong sáng.
Đây là đánh giá đầu tiên của Tần Ninh về cô gái này.
Thiếu nữ này không xinh đẹp tuyệt sắc đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại mang đến một cảm giác rất thuần khiết.
Dường như thiếu nữ không ngờ tới có người nghe được tiếng đàn của mình, nên hơi căng thẳng.
Tần Ninh quan sát cô gái, chậm rãi nở nụ cười ôn hoà.
"Tại hạ là tông chủ Thanh Vân tông Tần Ninh, còn đây là người giữ ghế đệ tử đứng đầu của Thanh Vân tông, Lý Nhất