Một cô gái tuyệt sắc thế kia mà lại thu làm tì nữ? Ánh mắt Tần Ninh có cao quá rồi không?
Kiếm Tiểu Minh lúc này thật sự muốn phun chết Tần Ninh.
Thẩm Văn Hiên cũng mỉm cười.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi theo sư phụ sớm nhất, có mối quan hệ cũng thân mật hơn.
Mà lúc này, đám người bốn phía cũng là há hốc mồm, chỉ có tiếng kêu của mười mấy vị cao thủ Phi Hồng Môn kêu mãi không tan.
“Đã có thể ra ngoài một mình rồi mà vẫn còn thất thố vậy hả?”
Tần Ninh vỗ vai Vân Sương Nhi, cảm giác ngực mình bị đè ép, cười khổ nói.
Sắc mặt Vân Sương Nhi liền đỏ lên, vội vàng lui về sau thi lễ: “Công tử!”
“Đã lâu không gặp, cô ngày càng xinh đẹp nha!”, Tần Ninh cười đáp: “Giờ là cảnh giới gì rồi?”
“Cảnh giới Thiên Võ một biến!”
Vân Sương Nhi cười hì hì: “Ta vừa mới đột phá, nên tông chủ bảo ta đến nơi này tôi luyện thêm, đi ngang qua đây, hỏi thăm được tin tức của công tử, ta liền chạy đến gặp công tử luôn”.
“Cảnh giới Thiên Võ một biến à...!cũng tạm được!”
Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi, lại nói: “Xem ra mấy lão cổ hủ trong U Minh Tông ngược lại cũng không vô dụng lắm”.
Nghe vậy, người đàn ông trung niên đứng sau lưng Vân Sương Nhi hơi nhíu mày.
“Tông chủ đã nhận ta làm đệ tử cuối cùng, dốc lòng giáo dục, đối xử với ta cực kỳ tốt!”, Vân Sương Nhi gật đầu nói, rõ ràng là thời gian qua cũng không bị làm khó dễ gì.
“Vậy là tốt rồi”.
Lúc này, hơn mười người của Phi Hồng Môn kia tranh cãi ầm ĩ không ngớt.
Vân Sương Nhi quay ra nhìn người đàn ông trung niên và nói: “Quỷ thúc thúc, giết hết đi ạ, đó là kết cục của việc đắc tội với công tử!”
“Vâng!”
Nói xong, người đàn ông trung niên