“Ta không biết!”
Câu trả lời của Tần Ninh khiến mấy người nhóm Kiếm Tiểu Minh ngạc nhiên.
Không biết?
Nói đùa cái gì vậy.
“Đi đến cương quốc Nam Yến tìm Yến Đế hỏi một chút rồi nói sau”.
“Vâng”.
Sau khoảng hơn mười ngày, linh thú phi hành xuất hiện ở phía trên đế đô cương quốc Nam Yến dần bay xuống, đám người vốn đang căng thẳng không thôi nhìn thấy người đến là Tần Ninh vội vàng thông báo cho Yến Đế.
Chẳng mấy chốc Yến Đế đã xuất hiện, lập tức cung kính tiếp đãi Tần Ninh.
“Được rồi, ta đến đây không phải gây phiền phức cho ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút chuyện, ngươi có biết ở trên Cửu U Đại Lục này có một cái sa mạc nào rất kỳ lạ hay không”.
Kỳ lạ sao?
Yến Đế nhìn về phía Tần Ninh, bày ra vẻ mặt khó hiểu.
“Chính là ở bên trong sa mạc có thể sẽ xuất hiện đầm lầy này, rừng này, hồ nước này, chính là một sa mạc như thế.
Chú ý, cái ta nói không phải là ốc đảo, mà là một sa mạc có chứa những cái đó”.
“Cái mà Tần công tử nói đến có phải là Đại Vũ Lục Châu?”
Yến Đế lúc này cười nói: “Chỉ có Đại Vũ Lục Châu mới là một nơi thần kỳ như vậy”.
“Đại Vũ Lục Châu cũng không phải là ốc đảo mà là một cái sa mạc, thế nhưng trên sa mạc lại có rừng phát triển rậm rạp, những cái mà ngài nói như rừng rậm, sông núi cũng có ở trên sa mạc, thật sự rất kỳ lạ”.
“Vậy thì chính là chỗ này rồi!”
Tần