Nghe vậy, Kiếm Tiểu Minh nói nhỏ hỏ: “Ca, một ly trà một ngàn linh thạch đó, dù Lý sư huynh có tiền đi nữa thì cũng không thể lãng phí vậy chứ?”
Tần Ninh chỉ cười mà không đáp.
“Cảm ơn công tử, cảm ơn công tử!”
Cái tên ăn mày kia lục lọi, bước đến bên cạnh bàn Tần Ninh rồi ngồi xuống.
Là một người mù!.
Truyện Dị Năng
Mấy người Thiên Linh Lung ghét bỏ ngồi sang một bên.
Tần Ninh lại cầm ly trà lên, nhấp một ngụm, chưa nói câu gì.
Lão mù ngồi xuống, chắp tay cười nói: “Mấy vị vừa nhìn đã biết là khí độ bất phàm rồi, lão mù xin chào mỹ nữ nhé!”
“Ông giả mù à?”
Thiên Linh Lung không khỏi nói: “Sao ông biết ta là mỹ nữ vậy?”
“Ta không chỉ biết, còn biết cô là một người đẹp, chưa đầy hai mươi tuổi, lại còn là xử nữ nữa chứ, hê hê! ”
“Ông! vô liêm sỉ!”
Lão mù cười hề hề: “Lão mù ta là thần bói toán đấy, trên đời này không có gì là ta không tìm được hết! ”
“Ồ? Vậy sao?”
Kiếm Tiểu Minh cười hì hì nói: “Vậy ông bói ta xem nào!”
Nghe vậy, lão mù nhìn Kiếm Tiểu Minh, kinh ngạc nói: “Chậc chậc, ghê thật, ghê thật, con cháu của Kiếm Thánh Kiếm Âm Sơn cơ đấy!”
Lời này nói ra, mấy người đều kinh ngạc không thôi.
Lão mù này thật sự xem bói được sao?
“Vậy còn ta?”, Thẩm Văn