“Chắc là không phải đâu!”, Lý Nhất Phàm cũng buồn bực nói: “Trông tông chủ và Vũ Tam Gia khẩn trưởng như thế, có lẽ không phải là một linh thú bình thường đâu”.
“Chẳng lẽ là linh thú cấp chín?”
“Rất có thể là như thế, Vũ Tam Gia dù sao cũng là cảnh giới hóa thần…”
Bốn người lúc này bàn luận như thật.
Lúc này, Tần Ninh và Vũ Tam Gia đi ở phía trước, nhìn thấy dấu vết trên mặt đất đột nhiên dừng bước.
Phía trên mặt đất có một cái lỗ nhỏ, to bằng ngón tay cái, nhìn kỹ lại thì thấy cái lỗ này dường như rất sâu, liếc qua không thể thấy đáy được.
“Cái này…”
Thấy cảnh này, bốn người nhóm Thiên Linh Lung cũng sững sờ.
Chẳng lẽ cái mà Tần Ninh vẫn luôn chật vật tìm kiếm thật sự chỉ là một con tôm nhỏ?
“Chắc là ở ngay bên dưới!”
Vũ Tam Gia kích động thở hồng hộc nói: “Tần đại gia, mau bắt lấy nó đi”.
“Lão mù thối tha, lão mù khốn kiếp!”
Lúc này Tần Ninh mở miệng mắng: “Nhìn xem cái này là gì?”
Hắn vung tay lên, cát trên mặt đất lúc này bỗng di chuyển, cái lỗ biến mất không thấy nữa, mặt đất khôi phục lại sự bằng phẳng, cái gì cũng không có.
“Mẹ nó, bị lừa rồi!”, lão Vũ mù lập tức hô một tiếng.
“Trông cậy vào ngươi đúng là vô dụng!”
Tần Ninh chán chẳng buồn nói thêm, nhìn mặt đất cẩn thận nói: “Xem ra tôm đất nhỏ biết có người đến, nhìn khắp vùng đất Cửu U, có thể khiến vật nhỏ này thi triển thuật