*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Tần Ninh đang ở bên ngoài quán rượu Phong Diệp, tiếp tục yên tĩnh tu luyện.
Nhưng bên trong hoàng cung của đế quốc Bắc Minh lại náo nhiệt hơn một chút.
Đế quốc Bắc Minh, hoàng quyền là quyền lực mạnh nhất, chỉ có học viện Thiên Thần là có địa vị ngang bằng.
Nhưng mục đích lớn hơn của học viện Thiên Thần là khai tông lập phái, bồi dưỡng thiên tài, căn cơ rất lớn mạnh, mà cũng không ham mê tiền tài.
Hoàng cung này tọa lạc ở trung tâm đế quốc Bắc Minh, tứ khai bát hợp, có lợi thế đất trời.
Cung điện dày đặc những tòa nhà xếp chồng lên nhau, tường tranh được khắc tinh tế, thể hiện ra phong phạm hoàng gia.
Lúc này, có những tốp hậu vệ đang đi tuần quanh cung điện.
Tại một tòa đại điện ở một góc sâu trong hoàng cung.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Mấy bóng người thanh niên mặc long bào đứng đó.
“Nhị ca, nghe nói huynh mua được một thanh kiếm dâng tặng phụ hoàng nên phụ hoàng mới gọi huynh vào cung lúc đêm muộn thế này hả?”
Một dáng người hơi gầy mỉm cười nói.
“Ừ”, Minh Vũ gật đầu nói: “Không biết phụ hoàng có nhìn ra được nguồn gốc của thanh linh kiếm đó hay không nữa!”
“Nhị ca nói vậy là sai rồi!”
Lục hoàng tử Minh Triệt sắc mặt trắng bệch, kiêu ngạo chậm rãi nói.
“Phụ hoàng anh minh thần võ, cả đế quốc Bắc Minh này cũng chỉ có viện trưởng của học viện Thiên Thần là có thể so cao thấp với phụ hoàng được thôi. Nếu người không nhìn ra được lai lịch của thanh kiếm này thì e là cũng không có ai nhìn ra được đâu?”
“Ý của nhị ca là nhãn lực của phụ hoàng không đủ à?”
Nghe vậy, sắc mặt Minh Vũ trầm xuống.
Lục hoàng tử Minh Triệt xuất thân cao quý, có mẹ là quý phi đương triều, chỉ ngay sau hoàng hậu. Mà gia tộc của bọn họ cũng vô cùng lớn mạnh trong đế quốc Bắc Minh.
“Lục đệ, ta nào có ý này, nhưng linh kiếm đó liên quan đến chuyện cơ mật của hoàng thất chúng ta, phụ hoàng phải cẩn thận để không xảy ra sai sót!”
Liên quan đến chuyện cơ mật của hoàng thất?
Mấy vị hoàng tử nghe vậy thì đều trở nên kinh ngạc.
Một thanh linh kiếm, nghe nói còn chỉ là cao cấp nhất phẩm thôi, thế mà lại ghê gớm vậy sao?
“Nhị ca, huynh cho là không ai có năng lực phán đoán bằng huynh đúng không?”
“Đệ...”
“Thôi thôi, ở xa còn nghe thấy được lão nhị với lão lục cãi nhau đấy!”
Một tiếng cười vang lên, lúc này, có một bóng người kiêu ngạo bước vào từ đại điện.
Tóc dài cột lại, đầu đội mũ bạc, chân đi giày vàng. Người này vô cùng uy phong, vẻ ngoài cương nghị, hơi thở hồn hậu.
“Đại ca!”
“Đại ca!”
Mấy vị hoàng tử nhìn thấy người này thì đều chắp tay hành lễ.
Đại hoàng tử Minh Xương Long là vị hoàng tử có danh tiếng nhất trong đế quốc Bắc Minh.
Mà Minh Xương Long còn là hoàng tử đầu tiên được phong làm thân vương, Long thân vương.
Dựa theo thân phận thì đều cao quý hơn mấy vị hoàng tử kia.
“Nhị đệ!”
Minh Xương Long nhìn Minh Vũ, cười ha ha: “Ta nghe phụ hoàng nói đệ lập được công lớn, nên chắc chắn phải thưởng rồi!”
“Góp công sức cho phụ hoàng là đệ đã vui rồi, nào dám đòi hỏi thưởng gì đâu ạ!”, Minh Vũ chắp tay.
“Cũng cần thưởng chứ!”
Chính vào lúc này, một giọng nói vững chắc vang lên.
Âm thanh đó vừa rơi xuống thì mấy bóng người đã xuất hiện, ở giữa là một người cao lớn bước đến.
Người này mặc long bào màu vàng kim, trước ngực có rồng vàng. Trong lúc nói chuyện thì có cảm giác như bá vương của một vùng.
Đôi mắt hữu thần, cánh mũi cao thẳng phối hợp với gương mặt giống như dao, khiến người ta