Ba mươi sáu cương quốc, từ khi Hạng Đế bỏ mình, cương quốc Thiên Tượng suy tàn, hiện tại đã sớm bị các cương quốc xung quanh không ngừng thôn tính.
Ba cương quốc đỉnh nhọn cũng chỉ có Đại Sở và Hỏa Hầu là tương đối mạnh mẽ, mà cương quốc Nam Yến thì thuận thế đi lên đứng vị trí thứ ba.
Mà cương quốc lớn này đúng là âm thầm chống đỡ cho thượng quốc Bắc Minh.
Nhưng Lâm Thiên Nhai hiểu được, ba cương quốc lớn sẽ không có khả năng vì thượng quốc Bắc Minh mà đối đầu với ba cương quốc lớn bọn họ.
“Lâm Thiên Nhai, ý ngươi như vậy là muốn vạch mặt nhau đúng không?”, Minh Ung trầm giọng nói.
“Bớt hù dọa ta lại, là các ngươi muốn vạch mặt đấy chứ, có phải ta đâu?”, Lâm Thiên Nhai nhếch miệng cười nói: “Chỉ cần các ngươi nhường lại các đế quốc Đông Giang, Vân Dương ra thì ta cam đoan, về sau sẽ nước sông không phạm nước giếng!”
“Ngươi nghĩ hay quá đấy!”
Thương Hư hừ một tiếng: “Ngươi đã quên cách Tần công tử chém giết Hạng Đế rồi à?”
“Khà khà, cái thằng nhãi đó đi vào Cửu U, chết hay sống còn chưa biết, hơn nữa, lúc này hắn cũng chẳng ở đây đâu, ông bớt làm bộ làm tịch đi, nguyên soái Thương Hư ạ”.
Lâm Thiên Nhai toét miệng nói: “Tuy nói ông là cảnh giới Thiên Nguyên, nhưng cũng đừng quên, cái thượng quốc Bắc Minh này cũng chỉ có một mình ông là cảnh giới Thiên Nguyên