Trong nháy mắt, đến cả Hoàng Phủ Hùng cũng cảm thấy cả người phát run.
Sau đó, tôm cát nhỏ mới nói: “Bất kỳ sự nghi hoặc gì với Tần đại gia, các ngươi cứ giữ ở trong lòng là được rồi, tốt nhất đừng nên biết, biết rồi không phải là một chuyện tốt đối với các ngươi đâu”.
Nghe vậy, Hoàng Phủ Hùng trịnh trọng gật đầu.
Hoàng Phủ Yên Nhiên lại càng hiếu kỳ hơn.
Tần Ninh này dường như! ngoài cảnh giới Thiên Võ một biến, có thiên phú không tệ ra, thì cũng chẳng có gì đặc biệt mà nhỉ.
Hà Tôn này, dựa theo thái độ với ông nội thì có vẻ là một sự tồn tại cổ xưa cực kỳ mạnh mẽ, vậy tại sao lại cung kính với Tần Ninh như thế?
Tần Ninh này đúng là một sự bí mật!
Mà Tần Ninh lúc này cũng đã tiến vào trong Huyền Minh đại trận.
Huyền Minh đại trận, khe Nam Thiên.
Trăm hoa đua nở, sâu thẳm tĩnh mịch, hương thơm tứ phía.
Khe Nam Thiên này mặc dù ở dưới lòng đất nhưng cũng chẳng kém hơn những danh thắng ở trên mặt đất chút nào.
Tần Ninh bước chân đi mấy vòng, đến một chỗ sâu, dừng lại trước một gốc cây đại thụ che trời.
“Lão cây!”
Tần Ninh gọi lên, cây cổ thụ kia hiện ra một gương mặt già nua.
“Vẫn chưa chết à?”
“Ngươi chết ta còn không chết nữa là!”, lão cây hiện ra, cười khà khà: “Sao ngươi lại đến đây?”
“Hỏi ông chút chuyện!”
Nghe vậy, lão cây lập tức nói: “Đừng