Trì Hạc với Phong Túc cùng nhau giải đề, thế giới của người học giỏi chỉ có đề thi là chân ái mà thôi.
Trong lúc giải đề cũng không ít lần Phong Túc muốn nằm bẹp ra bàn mà ngủ, cậu đúng là não bị úng nước rồi mà.
Giải đề cùng tên mọt sách này một chút cũng không vui nổi.
"Mệt rồi?" Trì Hạc đưa mắt sang nhìn ai kia đang áp cả mặt lên bàn, dáng vẻ có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Phong Túc gật đầu, đúng thế, cậu mệt lắm rồi.
Hắn nhìn đồng hồ bên cạnh, sắp tới giờ tắt đèn rồi.
Phải tranh thủ làm nốt câu cuối.
"Sắp tắt đèn rồi.
Cậu có thể về phòng trước mà." Hắn tiện thể cũng nhắc nhở cậu một chút.
"Được rồi, tôi thu dọn một chút rồi về phòng."
Phong Túc kéo ghế ra đứng dậy, thu dọn sách vở trên bàn.
Đúng lúc này thì đèn trong phòng vụt tắt, khiến cậu sờ s.oạng trên bàn.
Sờ phải cái gì đó, vừa thon dài lại còn khá ấm, không nhịn được sờ thêm một chút.
"Sờ đủ chưa?" Trì Hạc bị cái tay làm loạn của Phong Túc sờ tới sờ lui không nhịn được mà cất giọng hỏi.
Lúc này cậu mới giật mình lùi về sau mấy bước, sau đó chẳng biết vấp phải cái gì mà cả người ngả về phía sau.
Toi rồi, chuông cảnh báo trong đầu cậu vang lên không ngừng.
Không biết là ngã lên giường hay nằm thẳng ra đất đây nữa.
Tại sao kí túc lại tắt đèn lúc 23h làm gì chứ hả?
Trì Hạc nương nhờ ánh trăng bên ngoài theo quán tính muốn kéo cậu lại.
Nhưng kéo thì không thấy đâu, chỉ thấy hắn mất thăng bằng, cả người đổ về phía trước.
Tay trái theo phản xạ chống lên sàn nhà, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cái sự lạnh lùng của Trì Hạc giống như được hút đi phần nào.
Trong con ngươi giống như đang phát sáng.
Thì ra mắt hắn lại đẹp như thế.
Trì Hạc định đứng dậy, nhưng mặt dây chuyền trên cổ hắn đột nhiên phát sáng.
Cả hai ngơ ngác nhìn, sau khi ánh sáng vụt tắt.
Xuất hiện trước mắt Phong Túc chính là gương mặt phóng đại của bản thân.
Cậu lập tức hốt hoảng lùi về sau mấy bước.
"Đù má, chuyện quái gì thế?" Phong Túc không nhịn được mà chửi thề một câu.
Trì Hạc lúc này từ từ ngồi dậy, chỉ tay vào cái sợi dây chuyền trên cổ cậu: "Hình như do cái vòng cổ đó."
Phong Túc mò tìm điện thoại trên sàn, sau đó quả quyết mở đèn lên, tháo cái vòng cổ xuống nhìn cho kỹ một lượt.
Đợi đã, sao cái mặt dây chuyền này cậu thấy quen mắt thế nhỉ?
"Nếu việc tôi và cậu hoán đổi là do nó, thì chắc hẳn nó cần một chất xúc tác gì đó để khiến chúng ta hoán đổi." Phong Túc mân mê cái mặt dây chuyền trong tay, mà trầm ngâm.
Reng reng chuông điện thoại của Phong Túc vang lên, khiến cậu giật mình suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.
Tên điên nào lại gọi vào giờ này thế hả? Nhìn lướt qua cái tên trên màn hình, sớm không gọi muộn không gọi.
Sao lại gọi ngay giờ này hả?
"Cậu không nghe à?" Trì Hạc bên cạnh cất giọng