Phong Túc với Trì Hạc cùng nhau đến chùa Lư Bích xem thử, nhưng mà mấy sư thầy nói chuyện quá khó hiểu.
Cậu với hắn không hiểu lắm về Phật giáo, cũng chưa từng tiếp xúc qua.
Nghe chữ được chữ mất, ù ù cạc cạc nhìn nhau.
"Xem ra không được rồi.
Đến chùa thì phải nghe hiểu họ nói gì mới được."
"Ừm, sơ suất rồi."
Phong Túc vẫy vẫy tay đứng dậy, bước chân xuống mấy bậc thang: "Về thôi, dù sao thời gian này chắc sẽ không hoán đổi nữa đâu."
Trì Hạc đồng ý với ý nghĩ này của cậu, cả hai cùng đi về trường.
Mỗi người một việc, người chơi game người giải đề.
Bọn họ giống như trước đây không ai liên quan đến ai cả.
Nhưng trong lòng họ đều có sự thay đổi, vì một người mà bắt đầu thay đổi.
Reng reng chuông điện thoại vang lên, Phong Túc nhìn thấy là anh trai gọi đến thì khẽ hít sâu một hơi rồi mới bắt máy.
Phong Niên bên này vừa thấy bên kia bắt máy đã lập tức nói.
"Túc, anh nghe Vạn Thanh nói em đang thích một người?"
Phong Túc vừa nghe xong câu này lập tức đem 7749 câu chửi thề ném lên người Vạn Thanh.
Cái tên bép xép Vạn Thanh đúng là chẳng thể nào yên ổn với cậu ta mà.
"Phải, em đang thích một người.
Hơn nữa người ta còn là nam."
Phong Niên: "..."
Anh nghe em trai mình thẳng thắn thừa nhận thì có hơi kinh ngạc, đứa trẻ này từ khi nào không nói dối anh nữa thế? Trước đó đều không tình không nguyện nói cho anh biết cơ mà?
"Anh, anh không cần khuyên em đâu.
Em thật sự thích cậu ấy.
Anh cũng đừng nghĩ đến việc gây phiền hà gì cho cậu ấy cả, nếu không em sẽ không thỏa hiệp với anh."
Phong Niên im lặng nãy giờ, bây giờ vẫn đang tiêu hóa lượng thông tin vừa nghe được từ miệng đứa em trai bỏ nhà đi của anh, bất đắc dĩ mở miệng nói: "Anh không ngăn cấm em thích nam hay thích nữ.
Anh trong mắt em cổ hủ như thế sao?"
"Phải." Phong Túc không ngần ngại đáp, đúng thế anh chính là cổ hủ như thế đấy.
Phong Niên bên này bị em trai mình thừa nhận thì thật sự không biết nên nói thế nào nữa, dở khóc dở cười nói tiếp: "Anh không cấm em."
Phong Túc nghi hoặc nghe anh trai cậu nói.
Dễ dàng như thế sao?
"Nhưng, đừng trách anh không nhắc nhở em.
Túc à, bọn em còn trẻ tương lai phía trước còn dài, mong em đừng để những tình cảm chớm nở trở thành hòn đá ngáng đường."
Cậu nghe hiểu ý anh trai, chẳng qua cũng chỉ là lo cho tương lai của cậu mà thôi.
Khóe miệng Phong Túc nhếch lên, cười cười nói với Phong Niên.
"Anh, em từ bỏ âm nhạc.
Em sẽ học kinh doanh, hết năm học 12 này, em sẽ thi vào Thanh Hà."
Lần đầu tiên cậu hạ mình với người nhà.
Âm nhạc luôn là thứ cậu hướng đến, nhưng từ bỏ một thứ mình thích để chạy theo kỳ vọng của mọi người đây cũng là lần đầu tiên cậu làm.
"Em không cần phải từ bỏ.
Anh đã sớm không muốn ép em nữa rồi.
Túc à, anh chỉ mong em