“Mẹ ơi.”
Tiếng bé gái truyền đến
Viên Oánh Oánh giật mình nhảy dựng lên, đột nhiên quay đầu, thấy Tiểu Viên thanh tỉnh tự mình đứng lên, mờ mịt nhìn xung quanh, bộ dáng ngoan ngoãn so với vừa rồi giống như hai người khác nhau: “Mẹ ơi, mẹ làm sao thế? Anh trai này là ai?”
Viên Oánh Oánh dùng sức ôm cô bé, thiếu chút nữa khóc ra tới, lắp bắp mà nói: “Anh, anh trai này là cao nhân.”
Cô cẩn thận mà nhìn Kiều Quảng Lan, chỉnh sửa đầu tóc của mình, thanh âm trở nên cực kỳ ôn nhu, cực kỳ thân thiện: “Cậu nói đúng quá, cảm ơn cậu.
Vừa rồi thật là có lỗi, đây, vị tiên sinh này, thật xin lỗi cậu, cậu ngồi xuống, uống miếng nước đi.”
Cô do dự một chút, lại nói: “Cậu có thể giúp tôi nhìn nhà một chút không? Xem giúp tôi xem có đồ vật dơ bẩn gì ở đây nữa không?”
Kiều Quảng Lan: “Ha hả.”
Lúc nãy hắn muốn giúp thì nháo sống nháo chết, hiện tại thì nguyện ý rồi, nhưng hắn không muốn giúp nữa.
Hắn nói: “Không thể.”
Viên Oánh Oánh: “……”
Sau khi nói xong một lúc, Kiều Quảng Lan tính toán vẫy ống tay áo rời đi, còn chưa cất bước, đã cảm thấy ống quần mình bị túm lấy.
Hắn đứng đối diện hai mẹ con, hai người họ nhìn chằm chằm dưới mặt đất há hốc mồm.
Kiều Quảng Lan lòng có cảm giác gì đó, đột nhiên quay đầu lại, Tạ Trác đang kéo một con gấu nhung màu nâu cao xêm xêm nó đứng bên chân hắn, vụng trộm túm ống quần, trên mặt viết đầy chữ muốn.
Kiều Quảng Lan: “……” Thật không nhìn nổi, tên này lại là cái loại thấy sắc là nếp nhăn của não thẳng tưng lại hết luôn.
Hắn ngồi xổm xuống, ngăn trở tầm mắt ủa hai mẹ con nọ: “Tạ gấu nhỏ, nếu tôi nhớ không lầm, lão nhân gia ngài không phải là thần tiên hả? Không phải ngài đang chìm trong Trang chu mộng điệp* thật sự xem mình là con gấu đi? Kể cả như vậy, tôi mang anh đến đây cũng không phải để xem mắt.
Chúng ta nói chuyện được không, đem gấu nhà người ta trả lại đi, đừng làm tôi mất mặt.”
*Trang chu mộng điệp: Chắc cái điển cố này mấy bạn đọc đam nhiều chắc cũng gặp suốt, nên mình khỏi giải nghĩa ha.
Nếu ai tò mò có thể tự tra xem nhé
Tạ Trác không bỏ, giống như còn hàm hàm hồ hồ nói cái gì đó, bởi vì còn có người khác ở đây, nó không dám nói lớn, liền Kiều Quảng Lan cũng không nghe rõ, chỉ cho rằng nó không muốn.
Kiều Quảng Lan quả thực phục đồng đội heo này: “Mau buông cho tôi! Cùng lắm lát nữa sau khi ra khỏi cửa, tôi mua cho anh hai con gấu làm vợ, một thê một thiếp đủ chưa?”
Tạ Trác nhịn không nổi: “Cậu nhìn đi, thứ này có vấn đề!”
Dù sao Viên Oánh Oánh hôm nay cũng đã tận mắt chứng kiến nhiều chuyện thần quái, thêm chuyện gấu biết nói, chắc cũng không dọa chết được ha!
Kiều Quảng Lan: “……”
Lúc này hắn mới cầm con gấu lưng hướng lên trời, mặt ụp xuống đất lên, phát hiện trên bụng của gấu nâu rách ra một cái lỗ, mơ hồ lộ ra mấy thứ bên trong.
Thì ra ban nãy là con gấu này nổ tung.
Kiều Quảng Lan cảm khái: “Thực xin lỗi, làm hỏng đối tượng của anh rồi, tôi không nghĩ đến.”
Tạ Trác: “……”
Viên Oánh Oánh chỉ vào Tạ Trác, kinh ngạc thiếu chút nữa nói không ra lời: “Đây đây đây……”
Cô bé ghé sát vào, giống như muốn chọc vào người Tạ Trác, Tạ Trác trực tiếp vung tay, đẩy tay cô bé ra.
Kiều Quảng Lan nói: “Con gấu này ở đâu ra?”
Viên Oánh Oánh nói: “Không phải cậu mang nó đến sao? Yêu quái… Đây chắc chắn là yêu quái!”
Kiều Quảng Lan bất lực nói: “Tôi không nói con màu tím, màu nâu ấy, con gấu mới sinh non này.”
Tạ Trác nhìn nhìn gấu nâu nhỏ rách bụng: “……”
Viên Oánh Oánh lúc này mới phản ứng lại đây: “Đây là một đồng nghiệp của mẹ tôi, năm trước, trước khi về hưu mang tặng Tiểu Viên từ nhà máy chỗ cô ấy làm….
Có vấn đề gì sao?”
Vấn đề lớn.
Kiều Quảng Lan không nói chuyện, duỗi tay muốn lấy thứ trong gấu ra, bị Tạ Trác đè lại: “Đừng dùng tay chạm vào.”
Hắn liếc mắt nhìn Tạ Trác một cái, sắc mặt hơi hơi trầm xuống.
Cảm xúc này không phải là vì Tha Trác, mà là vì chuyện xảy ra trước đó làm Kiều Quảng Lan nghĩ đến một số thứ, chuyện vốn dĩ đơn giản cũng trở nên phức tạp.
Viên Oánh Oánh nói: “Nó……”
Kiều Quảng Lan cũng không ngẩng đầu lên mà phân phó: “Tôi cần một ly nước trong, một cái cái nhíp, nhanh lên.”
Tâm Viên Oánh Oánh loạn như ma, đã hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, nghe giọng nói đáng tin của Kiều Quảng Lan, đầu óc rối bù mà làm theo phân phó của hắn.
Biểu tình Kiều Quảng Lan cực kỳ nghiêm túc, giơ tay nhận nhíp, kết quả chưa chạm được đã bị Tạ Trác cướp đi, hai cái tay gấu cầm cái nhíp, mũi nhọn duỗi về phía bụng gấu nâu, tách sợi bông làm lộ ra đồ vật bên trong.
Kiều Quảng Lan khẽ buông lỏng, cười một chút, giúp anh đè lại gấu nâu bên cạnh một chút.
Tạ Trác cẩn thận kẹp một thứ đồ gì đó ra, lập tức ném vào trong nước trong.
Anh không cho Kiều Quảng Lan chạm vào, lúc ném vào ly còn kiễng chân lên một chút.
Hình ảnh này có chút buồn cười, nhưng mà những người ở đây lại cười không nổi.
Lúc anh kẹp đồ vật kia ra, mọi người đều thấy rõ, đồ vật kia hình như là kim loại mỏng, lớn cỡ đồng xu, màu đỏ sậm bên trên còn khắc một gương mặt, kể cả người không hiểu đạo gia, cũng có thể cảm nhận được ý xấu nồng đậm.
Nói cũng kỳ quái, đồ vật kia gặp nước, giống như bị ngâm vào trong axit, nháy mắt sủi ra cực nhiều bọt khí, phát ra một tiếng roẹt, nước biến thành màu đỏ sẫm.
Tạ Trác nói: “Hút thần chú.”
Người trong phòng không nói được lời nào, thần sắc ngưng trọng, Viên Oánh Oánh sợ đến mức không dám nói lời nào.
Con gái Viên Oánh Oánh nhìn hai người lớn, không rõ bọn họ bị làm sao, nhưng cực kỳ vui vẻ chỉ vào Tạ Trác nói: “Gấu này biết nói chuyện, gấu của con cũng biết nói chuyện.”
Kiều Quảng Lan sửng sốt, nói: “Em nói cái gì?”
Viên