Đương nhiên, cho dù bọn họ có thực sự cầm điện thoại lên, Kiều Quảng Lan vẫn hoàn toàn có tự tin không ai có thể gọi được cuộc điện thoại này hết.
Vào lúc này, có một cái bình luận nhảy ra:
【 Streamer à, em muốn hỏi anh một chút.
Trước kia em đề cử cho em gái cái kênh này, nhưng mà tại sao cho dù em ấy có search như thế nào cũng không thể search ra thế? Rõ ràng em mở ra là xem được mà.
】
Kiều Quảng Lan cười khẽ một tiếng, không hề trả lời.
【Mịa nó! Tại sao ban nãy anh Streamer lại cười đẹp trai thế chứ, tôi thấy cực kỳ đáng sợ! Sợ hãi.
jpg 】
【 Lầu trên không cô đơn đâu, bầu không khí có vẻ như quỷ dị hơn rồi đó! 】
【 Chuyện như này tôi cũng từng gặp qua rồi! Đề cử với bạn bè nhưng bọn họ không tìm ra được! Tôi đột nhiên rất sợ hãi! 】
【 Xem được cũng phải có số thứ tự hả các thân ái? Tôi đột nhiên cảm thấy mình cũng là một đứa trẻ được trời cao lựa chọn! 】
【 ha ha ha ha ha, lầu trên à, cô là đứa trẻ 100kg đấy à? 】
Kiều Quảng Lan không để ý đến cãi nhau bên trong khu bình luận, đưa di động cho Tạ Trác: “Nếu anh cầm cái này thì có thể đảm bảo nó sẽ không rơi khỏi túi của tôi không?”
Đùa à, cái này đương nhiên không thành vấn đề!
Tạ Trác ôm điện thoại di động vào trong ngực: “Cậu cứ việc lên đi.”
Kiều Quảng Lan nói: “Điều chỉnh vị trí đi, tôi vẫn muốn livestream đấy.
Móng của anh che hết ống kính rồi, siêu tự tin khoai lang tím cầu lông!”
Tạ Trác đập eo hắn một cái.
Khu bình luận dồn dập bày tỏ sự tò mò ——
【 Streamer đang nói chuyện với ai thế….Mịa nó! Vì sao không thấy người đâu? 】
【 Âm thanh thật từ tính, dễ nghe quá đi, tôi đoán đấy cũng là một đại soái ca? 】
【 Lầu trên nói thế, làm hủ tâm của tôi nhộn nhạo rồi, cầu được xem CP của Streamer ạ! 】
Những lầu dưới một chuỗi dài “Cầu CP” bình luận, khiến tâm lý Tạ Trác có chút ngứa, Kiều Quảng Lan không để ý gì cả, hít sâu một hơi, đạp lên bệ cửa sổ tầng 1.
Hắn nằm úp sấp lầu một vòng bảo hộ leo lên trên một chút, thân thể nhanh nhảy lên một cái, hai chân đạp mặt tường mượn lực bay lên trên một cái.
Hai tay nắm chặt mép cửa sổ tầng hai, động tác êm ái như nước chảy mây trôi, bình tĩnh đỡ hàng rào bảo vệ, liếc mắt nhìn xuống dưới đất.
Tạ Trác hiểu ý hắn, lấy điện thoại di động ra, quay xuống bệ của sổ của tầng bên dưới, biểu thị Kiều Quảng Lan đã lên được rồi.
Đây tuy rằng chỉ mới là tầng 2, thế nhưng khoảng cách của sàn nhà và trần nhà cũng không thấp, hơn nữa mặt tường cực kỳ trơn nhắn, không có công cụ đặc biệt nếu muốn bò lên thì là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy ống kính đột nhiên lay động kịch liệt, nẩy lên mấy lần, mấy giây sau liền ngừng lại, góc nhìn bây giờ đã là trên cao nhìn xuống.
【 Mịa nó, làm sao mà lên được đây? Vượt nóc băng tường ấy hả! Kiều của em ngầu quá! 】
【 Đã thế lúc Kiều mỹ nhân leo tường vẫn có thể duy trì livestream! Cái này mới là trâu bò này, anh ấy bò lên bằng một tay đấy à?
【 Lầu trên ơi, nếu nãy bồ để ý cẩn thận sẽ phát hiện, điện thoại di động không được streamer cầm á! Nghĩ kỹ thì sợ cực kì! 】
【 Kêu gào CP! 】
【 Chờ một chút chờ một chút, nghiêm túc xem, trước mặt là vòng bảo vệ! Dù Streamer cũng bò lên được cũng không thể vào được đâu nhỉ? 】
Tạ Trác lắc lắc cái mông nhỏ bò lên bả vai Kiều Quảng Lan, khóa ngồi trên bả vai của hắn, vất vả ôm điện thoại di động, quay hàng rào bảo vệ trước mặt.
Mọi người trơ mắt nhìn Kiều Quảng Lan hời hợt tách ra hai bên, nghiêng người, cúi đầu, lách mình vào giữa.
Nhất thời khu bình luận nổ thành một mảnh.
Kiều Quảng Lan không để ý đến, xoay người sửa hàng rào bảo vệ lại bình thường, giơ đèn pin trên tay lên, chiếu về phía căn phòng phía sau ——
【 Tôi X! Đó là cái gì?! 】
Toàn bộ màn hình trong nháy mắt bị lời kinh ngạc tương tự thế phủ kín.
Động tác trên tay Kiều Quảng Lan hơi dừng lại một chút, bình tĩnh cầm đèn pin chiếu hết cả phòng một lượt: “Mọi người không nên kích động, xem ra phòng tôi vừa vào là nhà kho vứt bỏ sản phẩm, tất cả mọi thứ các bạn thấy đều là giả.”
【 Hu hu hu hu, mặc dù biết là giả nhưng mà vẫn rất là đáng sợ! 】
【 Cảm nghĩ của Streamer lúc đứng trong phòng này như thế nào? Xung quang là thứ này thật sự không sợ sao? 】
Cũng khó trách khu bình luận có cảm xúc kích động như thế, đồ vật trong phòng này nhìn qua cũng kinh dị quá đi.
Cái phòng kia giống như đã lâu lắm rồi không có ai vào, cả căn phòng đều là bụi bụi bặm bặm, trên mặt đất vứt khá nhiều búp bê đồ chơi.
Những con búp bê này và quần áo mặc trên người nó nhìn có vẻ quê mùa, đoán chừng hẳn là hàng tồn trước đây, hiện tại không bán ra được, nên chỉ có thể ném vào gian phòng không người này.
Kiều Quảng Lan chiếu đèn pin tới, có thể nhìn thấy được rõ ràng, gương mặt của búp bê đã vỡ thành từng mảnh, hai con mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà lờ mờ phản chiếu lại dưới ánh sáng đèn pin.
Ngoài ra